TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 224

“Ha” Tô Lương Mặc ngoắc ngoäc tay về phía một vệ sĩ áo đen, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lại, vệ sĩ áo đen lập tức lấy một bao thuốc trong ra, cung kính đưa đến tay người đàn ông như bậc đế vương kia, một vệ sĩ khác lập tức cúi người 750, một tay bật lửa, một tay che lửa đưa đến bên cạnh Tô Lương Mặc, mái tóc đen của anh khẽ động đậy, thuốc đã được châm lửa.

Đôi môi mỏng ngậm điếu thuốc, hút một hơi thật sâu, bấy giờ mới nói với Hứa Thần Nhất ở đầu dây bên kia: “Thân Nhất, cậu đừng khiêm tốn. Thuật thôi miên của cậu lợi hại đến mức đến tớ cũng không phân biệt được thật giả nữa rồi. Nếu không phải vẫn còn một chút lí trí xót lại, đến tớ cũng nghĩ rằng mình thực sự đã yêu cô gái tên Lương Tiểu Ý này rồi”

Bàn tay trái cầm điện thoại của Thần Nhất cứng đờ, anh ta đã hiểu ý của Tô Lương Mặc rồi.

“Lương Mặc, thực ra…” Thực ra cậu không hề bị thôi miên.

“Được rồi, tớ còn có việc. Tớ gọi chỉ để chúc mừng thuật thôi miên của cậu tiến bộ rồi thôi” Tô Lương Mặc ngắt lời Thần Nhất, anh lại nói: “À đúng rồi, đợi một chút, đợi bố cô ấy làm phẫu thuật và hồi phục xong, chúng tớ sẽ tổ chức hôn lễ.

Sau đó cậu giải thuật thôi miên cho tớ nhé”

Điện thoại bị ngắt, Hứa Thần Nhất nhìn điện thoại đang phát ra tiếng “tút tút”. Anh ta nhớ lại những ngày còn bé, từ bé anh ta đã thích nghiên cứu những thứ kì lạ như thuật thôi miên.

Sau khi thành công thôi miên đối phương, anh ta thường vui vẻ hào hứng chạy đến khoe khoang trước mặt Tô Lương Mặc cao ngạo. Anh ta muốn người cao ngạo như Tô Lương Mặc thừa nhận không bằng bản thân mình.

“Thuật thôi miên? Trò lừa trẻ con, chỉ có những kẻ vô dụng, ý chí không kiên định thì mới dễ dàng bị người ta thôi miên”

Tô Lương Mặc từ khi còn bé đã vô cùng ngông cuồng, tự cao tự đại.

Hứa Thần Nhất thuở bé không phục: “Hứ! Có bản lĩnh thì không cần nói, tự cậu thử nghiệm thuật thôi miên của tớ đi”

“Được, thử thì thử. Nếu cậu thực sự có thể thôi miên được tớ, sau này tớ sẽ gọi cậu là đại ca”

Ánh mắt Hứa Thần Nhất sáng rực… Có thể khiến kẻ ngông cuồng tự cao tự đại như Tô Lương Mặc gọi là đại ca, dường như là chuyện vô cùng vinh dự.

Kết quả vô cùng rõ ràng, Hứa Thần Nhất dùng mọi cách nhưng tên nhóc Tô Lương Mặc kia không bị ảnh hưởng một chút nào.

Đến bây giờ Hứa Thần Nhất vẫn nhớ vẻ mặt xem thường của Tô Lương Mặc lúc đó: “Sao? Tớ đã nói trò này chỉ lừa được bọn trẻ con thôi mà”

Từ đó, Hứa Thần Nhất không chỉ gọi Tô Lương Mặc là “đại ca”, anh ta còn một lòng một dạ biến Tô Lương Mặc thành đối tượng để anh ta luyện thuật thôi miên. Chính vì anh ta luôn lấy người vô cùng kiêu căng như Tô Lương Mặc làm đối tượng luyện thôi miên, nên bây giờ trong giới xã hội đen, anh ta mới được gọi là “thần y giáo phụ”.

Thử hỏi Tô Lương Mặc như vậy, anh càng ngày càng trưởng thành, anh có thể nào bị thuật thôi miên kém cỏi của Hứa Thần Nhất thôi miên được sao?

Cho dù lần này Tô Lương Mặc tình nguyện để Hứa Thần Nhất thôi miên, lúc mới bắt đầu, anh ta rất vui, vì anh ta nghĩ rằng mình thành công rồi!

Nhưng sau vài lần gặp mặt, Hứa Thần Nhất cho rằng mình quá ngây thơ rồi, người đàn ông tự tin đến mức tự kiêu như Tô Lương Mặc, sao có thể lúc nào cũng trong trạng thái để anh ta điều khiến được chứ?

Hứa Thần Nhất nhìn điện thoại trong tay, ánh mắt vô cùng phức tạp, cuối cùng anh ta vẫn quyết định gọi điện thoại.

Trên bàn trong phòng khách ở nhà Lương Tiểu Ý, điện thoại của Tô Lương Mặc đang “tu tu tu” rung báo có cuộc gọi đến. Chủ nhân của nó, bây giờ đang ở trong phòng ngủ của Lương Tiểu Ý.

Hứa Thần Nhất chau mày, ngắt điện thoại.

Nói thật lòng, anh ta vô cùng muốn nhìn thấy người đàn ông từ bé đã tự tin đến mức tự kiêu, mỗi lần đều là người thẳng cuối cùng, bây giờ lại suy sụp tinh thần thành bộ dạng như thế nào… Với trạng thái hiện giờ của Tô Lương Mặc, với chút kinh nghiệm yêu đương ít ỏi cửa Hứa Nhất Thần, rõ ràng anh đang yêu mà.

Bình luận

Truyện đang đọc