TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 489

Thấy Tô Lương Mặc vẫn không có ý định di chuyển, Lục Trầm rút điện thoại ra rồi bấm số: “Xin chào, đây có phải là đồn cảnh…” Chưa kịp nói xong, anh liền bị Tô Lương Mặc giựt lấy điện thoại: “Không phải việc của cậu.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông cất lên.

Sau đó, anh cúp điện thoại mà không do dự.

Tô Lương Mặc ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm như màn đêm tăm tối dán chặt lên Lương Tiểu Ý, hận không thể chạm vào gương mặt ấy.

Đôi mắt tham lam dừng lại trên người cô, một khắc cũng không rời, cũng không dám chớp mắt. Anh sợ rằng chỉ cần mình chớp mắt thôi, cô ngay lập tức sẽ tan biến trước mắt anh.

Lục Trầm lắc đầu bất lực … Anh ra khỏi căn nhà, đi đến chiếc ghế được sơn trắng bên ngoài căn biệt thự rồi ngồi xuống. Anh bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Tô Lương Mặc kiêu ngạo sẽ như thế nào khi bị lôi về đồn cảnh sát.

Trong căn biệt thự Lương Tiểu Ý cảm tưởng như cô bị ánh mắt nóng bỏng của Tô Lương Mặc nhìn đến cháy da cháy thịt. Mặc dù cô đã trở nên gầy hơn trước, nhưng gương mặt tròn vẫn còn hơi mũm mĩm. Chiếc mũi thanh tú nằm trên khuôn mặt bầu bĩnh ấy, rõ ràng có chút không cân đối cho lắm.

Nhưng từ ánh mắt của Tô Lương Mặc, cô có thể nhìn ra được vẻ say đắm cũng như đau khổ của anh.

“Này! Nhìn cái gì mà nhìn! Tôi cho phép anh nhìn tôi à!”

Lương Tiểu Ý cười lạnh một tiếng. Cô không còn là Lương Tiểu Ý của trước kia nữa rồi: “Còn không mau cút đi? Đừng trách tôi không nhắc nhở anh. Nếu anh còn không mau đi, cảnh sát thực sự sẽ bắt anh đi đó! Thử nghĩ mà xem, nếu như cả đất nước này đều biết rằng Tô Lương Mặc, một tổng giám đốc ngang tàn không sợ trời không sợ đất ở thành phố S, đã tự ý xông vào nhà người khác, không những vậy còn sàm sỡ phụ nữ đã có chồng để rồi bị đưa về đồn cảnh sát … Đến lúc đó, tổng giám đốc Tô thực sự sẽ nổi tiếng đó.”

Lương Tiểu Ý đã học được cách bảo vệ bản thân bằng lời nói. Năm năm này, làm một bà mẹ đơn thân thật sự không dễ dàng chút nào.

Cô đã nghĩ rằng với những lời đe dọa của mình, người đàn ông có lòng tự trọng cao như anh nhất định sẽ tức giận mà rời đi. Nhưng anh … tại sao anh vẫn không chịu rời đi?

Thật phiền phức! Thật khó chịu quá đi mà!

Từ đầu đến cuối, ánh mắt Tô Lương Mặc vẫn không rời Lương Tiểu Ý dù chỉ một giây. Anh thực sự chẳng quan tâm cảnh sát có bắt mình đi hay không. Anh chỉ biết rằng, mình không thể chớp mắt, đây không phải là một giấc mơ, nhất định không thể để cô ấy biến mất khỏi thế giới của anh một lần nào nữa!

Khi Lục Trầm đang châm một điếu thuốc, tiếng xe cảnh sát bỗng vang lên từ xa vọng lại. Anh trợn tròn mắt. Cảnh sát ở khu vực này làm việc năng suất quá nha! Lục Trầm uể oải xoay người, hét vọng vào bên trong: “Này, cảnh sát sắp đến nơi rồi. Bây giờ gọi điện thoại vẫn còn kịp đó” Gọi điện thoại? Tất nhiên là gọi điện cho đồn cảnh sát lúc nấy rồi, nói với họ rằng chỉ là chuyện vặt vãnh của các cặp vợ chồng trẻ mới cưới mà thôi.

Tuy nhiên, Lục Trầm nhanh chóng loại bỏ ý tưởng này.

Cảnh sát đã đến nơi, hỏi anh một vài câu đơn giản.

Sau đó, một sĩ quan cảnh sát trẻ tuổi nhìn Tô Lương Mặc đang đứng ở bên cạnh … Bộ vest của người đàn ông này khá phẳng phiu, tươm tất, thoạt nhìn có vẻ như là một người vô cùng thành công, không tâm thường một chút nào… Ai ya, nhìn chỗ nào cũng không thấy giống một kẻ đột nhập vào nhà người khác, rồi lại còn sàm sỡ phụ nữ cả?

Thật là! Ngay cả những kẻ lừa đảo cũng càng ngày càng phô trương.

“Cảnh sát Lý, anh mau đưa người này đến đồn cảnh sát.”

Nhìn màu trời bên ngoài, Lương Tiểu Ý vội vã thúc giục. Tim cô đập nhanh từng hồi. Mau đi nhanh đi mà! Tiểu Bảo bé nhỏ của cô sắp về đến nhà rồi.

“Ông Tô, mời ông đi theo chúng t iên sĩ quan Lý trẻ tuổi nói: “Căn cứ theo lời nói của người báo án, chúng tôi cần anh hợp tác với chúng tôi về đồn cảnh sát để giải quyết vụ việc”

Lục Trầm cười khúc khích … Người cảnh sát trẻ tuổi này thực sự rất can đảm nhat Ở đồn cảnh sát thành phố S, cũng không ai có lá gan to như vậy. Nhưng mà, có thể thấy Tô Lương Mặc bị đưa về đồn cảnh sát, haha … Đây là một cảnh tượng vô cùng hiếm có nha.

Bình luận

Truyện đang đọc