Chương 713
Cho dù lời yêu anh nói là thật hay giả, có phải là một trò chơi nữa hay không, thì chuyện này cũng không thể tiếp tục nữa.
Cô bắt buộc phải dứt khoát!
Lương Tiểu Ý lại một lần nữa nhìn xung quanh…
“Tô Lương Mặc, anh biết không?” Cô nói, đáy mắt cô xẹt qua một tia do dự, nhưng cuối cùng cô vẫn nói tiếp: “Anh là một người vô cùng đáng ghét! Tôi thừa nhận tôi đã từng yêu anh, nhưng chỉ là đã từng thôi. Anh có hiểu hai chữ “đã từng” nghĩa là gì không? Điều này có nghĩa là, tôi không còn bất cứ tình cảm gì với anh nữa.
Nếu tôi có bất cứ hành động gì khiến anh hiểu nhầm là tôi vẫn còn tình cảm với anh, thì tôi xin lỗi”
Nụ cười trên khuôn mặt anh cứng ngắc: “Haha, Tiểu Ý lại nghịch ngợm rồi, haha” Anh cười khan hai tiếng, khóe miệng có phần chua xót.
Anh tưởng rằng mình đã giấu sự chua xót nơi khóe miệng kỹ lắm rồi, nhưng tất cả vẫn bị Lương Tiểu Ý nhìn thấu tất cả.
Bỗng chốc trái tim cô đau nhói… Đau đớn!
Trái tim cô vẫn đau đớn vì anh… Cô âm thầm lộ ra nụ cười khổ sở, nhưng rất nhanh liền biến mất, khuôn mặt cô quay lại vẻ lạnh lùng ban đầu, dường như nụ cười khổ kia chưa từng xuất hiện.
Tại sao… chỉ một chút chua xót nơi khóe miệng anh, lại có thể khiến cô đau đớn như thế này chứ? Tại sao nhìn thấy anh đau đớn, cô lại đau đớn đến nghẹt thở như thế này chứ?
Tại sao?
Giờ phút này, trong lòng cô không ngừng tự hỏi bản thân mình, nhưng không có đáp án, hoặc, cô đang trốn tránh.
Mũi cô chua xót, cô âm thầm nắm chặt nắm tay lại, ánh mắt cô quyết tâm, cô ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn thẳng vào.
Tô Lương Mặc: “Tôi cũng không hiểu tại sao ban đầu tôi lại yêu anh nữa, cả cuộc đời này, chuyện tôi hối hận nhất không phải làm gặp anh, mà là yêu anh. Cũng may bây giờ tôi không còn yêu anh nữa”
Bỗng chốc, bầu không khí trở nên nặng nề, ngay cả không gian trong phòng cũng trở nên lạnh ngắt.
Giờ phút này, đám chuyên gia và trưởng khoa tuổi tác cộng lại cũng vài trăm tuổi chỉ ước rằng bản thân mình chưa từng xuất hiện ở đây… Bây giờ bọn họ đã nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác nhất của Tổng giám đốc Tập đoàn Tài chính Tô Thị, Tổng giám đốc Tô sẽ tha cho bọn họ tội chết sao?
Số phận của bọn họ hôm nay như thế nào đây?
Nếu biết trước hôm nay sẽ xảy ra chuyện này, bọn họ tình nguyện nghỉ một tháng không lương, chứ cũng sẽ không đi làm… Tất cả đều khóc không ra nước mắt.
Lục Trầm vốn đang cà lơ phất phơ đứng ngoài cửa, nhưng giờ phút này, dáng người mạnh mẽ của anh bỗng nhiên thẳng đứng, bộ dạng lười biếng của anh bỗng trở nên sắc nhọn, đôi mắt đào hoa đang nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lương Tiểu Ý.
Lương Tiểu Ý có thể cảm nhận được, bàn tay đang nắm tay cô đang run rẩy, cô cụp mắt xuống, âm thầm che đi sự đau đớn trong đáy mắt.
Những dây dưa của anh, để cô kết thúc tất cả!
“Bây giờ anh có thể bỏ tay ra rồi chứ?” Giọng nói lạnh lẽo của cô vang lên, ánh mắt cô nhìn qua phía bàn tay đang nắm chặt tay mình, khóe môi cô nhếch lên cứng ngắc: “Tổng giám đốc Tô?” Giọng nói của cô sớm đã không còn một chút cảm xúc gì.
Hô hấp của anh như ngừng lại… Tiểu Ý của anh đang nói cái gì thế này?
Trái tim anh, đau đớn.
Hai tay anh, run rẩy.
Nhưng, anh sẽ không buông tay!
Hai tay anh vẫn nắm chặt hai tay của Lương Tiểu Ý, để mặc trái tim đang đau đớn của mình, để mặc nỗi đau đáng chết này đang lan ra khắp cơ thể mình, tứ chi anh đau đớn!
Không buông tay! Có chết cũng không buông tay!
Lông my cô hơi run rẩy, cô hít một hơi thật sâu, lại lần nữa ngẩng đầu lên, khi ánh mắt cô chạm vào ánh mắt của người đàn ông kia, cô thở nhẹ một tiếng: “Haiz, sao phải thế chứ…?