Chương 735
“Cháu không thừa nhận” Lương Chi Hoành khinh bỉ.
“Sớm muộn gì con cũng sẽ thừa nhận” Anh bắt đầu bày ra khí chất của một người bố.
“Cứ chống mắt lên mà xem” Con trai anh cũng không kém cạnh chút nào.
“Bố là Tô Lương Mặc, bố thề sẽ có một ngày nào khiến con gọi bố là bố!” Anh nghiêm túc nói.
Bé lớn cũng trưng ra vẻ mặt nghiêm túc không nên có ở lứa tuổi của cậu: “Cháu sẽ chờ xem”
Bé nhỏ ngồi yên lặng trên cổ Tô Lương Mặc, cậu mặc kệ anh trai và người bố tiện nghi của cậu so kèo với nhau mà chỉ yên lặng. Ai nói gì cũng không thèm để ý, bé nhỏ ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ nghịch tóc của người mình đang cưỡi, chẳng ai biết được cậu có thực sự nghe được những lời tranh cãi của hai bố con kia hay không.
Lương Tiểu Ý nghi ngờ, hai bố con lần lượt ghé vào tai nhau nói cái gì vậy? Bọn họ đang làm gì đấy?
“Này, mấy người đang thầm thì cái gì?”
Giọng của người phụ nữ vang lên đẳng sau khiến hai bố con đồng thời sửng sốt, họ quay đầu nhìn Lương Tiếu Ý rồi nhảy dựng lên mà nói: “Không nói gì hết! Đang bàn với nhau tối nay ăn gì.”
“… Thật sao?” Lương Tiểu Ý chớp mắt, trông hai người kia cũng rất bình thường nhưng tại sao cô lại nghĩ họ đang nói dối nhỉ?
“Mẹ ơi con đói rồi”. Bé nhỏ đột ngột nói: “Dạ dày đau lắm.” Bàn tay nhỏ bé của cậu sờ sờ vào chiếc bụng lép kẹp của mình.
Lương Tiểu Ý nghe thấy con trai mình đang đói bụng, dù vẫn đang lo lắng không biết hai người kia đang thì thầm cái gì nhưng vẫn vội vàng chạy tới, cô vươn tay đẩy cửa: “Chúng ta về nhà rồi, bé nhỏ, để mẹ ôm…”
Cô mới mở cửa ra, đang định ôm bé nhỏ thì đột nhiên nhìn thấy một người, cô kinh ngạc hỏi: “Ông Tô?”
Ông cụ đang ngồi ở trước cửa, Lương Tiểu Ý nhìn thấy chiếc ghế Thái Sư quen thuộc kia thì máu trong người cô chảy ngược về tim, tay chân lập tức lạnh ngắt.
Tô Khải Sơn ngày xưa được nhiều người biết đến đã trở thành một ông già, thế nhưng ông vẫn phong độ ngời ngời.
Người đàn ông này vừa khiến Tô Lương Mặc Mặc cảm thấy kính nể vừa khiến anh căm ghét cực kỳ, nói chung thì bây giờ †âm trạng của anh rất phức tạp.
Tô Lương Mặc lặng lẽ ôm đứa con trai vẫn đang ngồi trên cổ mình rồi nói nhỏ với cậu bé: “Con đứng bên cạnh anh trai đi. Bố có chuyện cần giải quyết”
Bé nhỏ Lương Chỉ Duy nghe vậy thì gật đầu, lúc này Tô Lương Mặc Mặc cố nở một nụ cười rồi xoay người, tóc mái trên trán che khuất tầm mắt của anh. Sau đó, anh ngẩng đầu lên rồi nghiêm túc nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngồi trên ghế Thái Sư trong nhà.
“Ông”
Giọng nói trầm ấm lại không chút cảm xúc của anh khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo, giọng nói ấy không còn ấm áp dịu dàng như lúc anh nói chuyện với vợ con mình nữa.
Tình cảm mà ông Tô dành cho người cháu này cũng rất phức tạp.
Đứa cháu này là người mà ông coi trọng và yêu thương nhất, bởi vì nó thật sự có năng lực vượt trội, thậm chí còn giỏi hơn ông rất nhiều!
Đứa nhỏ này là niềm tự hào của ông!
Vì vậy ông rất kỳ vọng vào anh!
Thế nhưng!
Đôi mắt ảm đạm của ông cụ đột nhiên liếc về phía Lương Tiểu Ý.
Sắc mặt của Lương Tiểu Ý đột nhiên trở nên tái mét, cô giật mình nhìn thoáng qua đôi mắt hung ác của ông cụ, chúng khiến người ta phải run sợi Lương Tiểu Ý theo phản xạ lùi về phía sau một bước mà không dám nhìn vào mắt ông cụ ở đẳng xa nữa, ánh mắt của cô như né tránh mà liếc sang một bên, tay chân cũng bắt đầu lạnh ngắt.
Đột nhiên lòng bàn tay của cô trở nên ấm áp bởi bàn tay của ai đó cố ý luồn vào và nắm chặt lấy tay cô.