Chương 381
“Đúng không? Tớ cũng thấy rất hay” Người đàn ông đang cầm lái vẻ mặt đắc ý, khiến Lục Trầm ngồi bên cạnh nhìn thấy càng không biết nói gì, anh ta âm thầm trợn tròn mắt: “Không ngờ Tô Lương Mặc không gì là không làm được, nhưng lại không có năng lực đặt tên” Thấy Tô Lương Mặc định nổi giận, anh ta vội vàng đổi chủ đề: “Thế nếu là con trai thì sao?”
Trán Lục Trầm đen xì: đến vấn đề này đấy chứ?”
“…” Lại một lần nữa im lặng.
Sau đó, cả Hứa Thần Nhất và Lục Trầm đều hiểu rồi… Cái tên này rốt cuộc trọng nữ khinh nam đến mức nào chứ?
Tên của con gái nghĩ xong từ lâu rồi, nhưng đến một cái tên gọi ở nhà của con trai cũng không thèm nghĩ đến.
“Nếu cậu đã định cùng Tiểu Ý sống đến già… Lương Mặc, một đời dài lắm, cậu thực sự có thể sống cùng một cô gái một đời một kiếp không?” Lục Trầm hỏi: “Cứ cho là cậu làm được… Thì chuyện hôn nhân với nhà họ Ôn phải làm thế nào?”
“Ôn Tình Noãn đã ở bên tớ 10 năm” Tô Lương Mặc nói.
Lục Trầm nghe thấy thế liền chau mày… Vì thế nên Tô Lương Mặc định biến Lương mập đáng thương trở thành người tình bên ngoài sao?
Bấy giờ, Tô Lương Mặc lại nói: “Năm xưa là do tớ nhận nhầm người, Ôn Tình Noãn không có lỗi. Nhưng tớ đã nghĩ kĩ rồi, người ở bên cạnh tớ đến hết cuộc đời này, nghĩ đi nghĩ lại, tớ chỉ đồng ý để cô ấy ở bên tớ. Ôn Tình Noãn không được, bất cứ ai khác đều không được. Chỉ có thể là cô ấy… Cho dù cuộc đời này tớ không thể thật lòng yêu cô ấy, tớ cũng sẽ không để cô ấy đi”
Lục Trầm không biết nói gì… Nếu như thế này vẫn không phải là yêu.
“Lương Mặc, thực ra cậu chính là…” Lục Trầm đang định nói gì đó, nhưng lại bị Hứa Thần Nhất ngăn lại. Hứa Thân Nhất nói thầm vào tai Lục Trầm: “Trái tim của cậu ấy phải để cậu ấy tự mình hiểu ra. Chúng ta đừng nhúng tay vào nữa, cuối cùng sẽ có một ngày cậu ấy hiểu ra mọi chuyện. Bây giờ cho dù chúng ta nói cái gì cũng không giúp được cậu ấy đâu, không chừng còn phản tác dụng. Đừng nhúng tay vào nữa”
Lục Trầm suy nghĩ một lúc, lời Hứa Thần Nhất nói không hẳn là không có lý.
Sau khi tạm biệt Lục Trầm và Hứa Thần Nhất, Tô Lương Mặc quay trở về phòng bệnh của Lương Tiểu Ý.
Vẫn là phòng bệnh lúc trước, lúc Tô Lương Mặc bước vào, Lương Tiểu Ý đã tỉnh.
“Anh làm tay của Ôn Tình Noãn bị thương rồi” Lương Tiểu Ý nghe thấy tiếng động, liền nhìn về hướng tiếng động phát ra, cô vừa nhìn thấy Tô Lương Mặc liền nói: “Anh làm tổn thương Ôn Tình Noãn của anh rồi”
Ánh mắt anh xa xăm nhìn cô gái đang nằm trên giường, cô ngồi dựa vào tường, sắc mặt vẫn trắng bệch, cô đã thay sang bộ quần áo của bệnh viện. Anh không nhịn được mà nhớ đến sự hấp dẫn của cô phía sau bộ quần áo bệnh nhân buổi tối hôm đó, phía dưới bụng anh bỗng nhiên động đậy, anh cố gắng kiềm chế lại, nhìn sang hướng khác, tự mắng thầm bản thân một câu “cầm thú”.
“Anh đi tắm” Anh vội vàng nói một câu, sau đó liền chạy vào nhà tắm bên cạnh.
Nhưng ánh mắt trốn tránh của anh lại khiến Lương Tiểu Ý hiểu nhầm.
Cô tưởng rằng Tô Lương Mặc áy náy với Ôn Tình Noãn, cô tưởng rằng Tô Lương Mặc vẫn lo lắng cho Ôn Tình Noãn… Một tia hy vọng vừa được nhen nhóm trong lòng cô, còn chưa kịp thành hình, thì đã hóa thành hư không. Anh đối xử tốt với cô…mãi mãi chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi giống như bọt biển mà thôi.
Trong phòng tắm, Tô Lương Mặc đứng dưới vòi hoa sen, nhìn cậu bé của mình đã ngóc đầu dậy, anh lại lần nữa thâm mắng mình “cầm thú”.
Cô gái đáng chết này! Rõ ràng cô không làm gì, chỉ thay bộ quần áo bệnh nhân thôi, nhưng anh lại bị cô quyến rũ đến mức suýt chút nữa làm ra hành động không bằng cầm thú!
Nói đến quần áo bệnh nhân, trong đầu anh không nhịn được lại nhớ đến đêm hôm đó, cũng trong phòng bệnh này, hai người đã quấn lấy nhau, dây dưa không rời.
Tô Lương Mặc đứng dưới vòi hoa sen, trong lòng anh hung hăng thề thốt: Lương Tiếu Ý! Chờ em sinh con xong, xem tôi trừng trị em thế nào!
Lương Tiểu Ý cảm thấy kỳ quái, cô nhìn đồng hồ, người đàn ông này bị rơi xuống bồn cầu rồi à? Sao lại ở trong nhà tắm lâu như thế?