TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 194

 

“Savvy…

 

Khuôn mặt của Tô Lương Mặc như đóng băng, ngọn lửa giận dữ bùng phát: “Lương Tiểu Ý! Tên Savvy chết dẫm đó có gì tốt cơ chứ đến nỗi khi cùng anh hoan ái, em vẫn không thể quên được hắn ta?”

 

“Em thực sự phải đi tiễn Savvy … Ưmml” Đôi môi hồng đào của cô bị anh nghiền nát một cách mạnh mẽ. Nụ hôn ấy như là một sự trừng phạt của anh dành cho cô. Tâm trí anh hoàn toàn bị thiêu đốt vì ngọn lửa giận dữ?

 

Savvy Savvy! Savvy có cái gì tốt cơ chứ? Một cơn ớn lạnh trong đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông lóe lên… Người này không thể giữ lại lâu?

 

Những nụ hôn liên tiếp kéo đến, Lương Tiểu Ý dường như đang đắm chìm trong thế giới hoan lạc của anh.

 

Hai giờ đồng hồ sau, Lương Tiểu Ý hai mắt thất thần nhìn trần nhà, khắp cơ thể cô đều là những vết tích hoan ái, những vết hôn trải khắp cơ thể cô, đến cả đôi chân lộ ra bên ngoài chăn cũng không bỏ qua.

 

Lương Tiểu Ý chống tay xuống giường ngồi dậy, cô nhớ lại sự điên cưồng của anh lúc nãy, cô chưa bao giờ nghĩ tới, người đàn ông cao ngạo lạnh lùng như anh lại có thể làm ra hành động như vậy.

 

Anh có đôi môi mỏng gợi cảm, có lẽ đất nước Z này có vô số cô gái ước mong được hôn anh. Nhưng đôi môi mỏng ấy vừa chuyển động, mở miệng ngậm lấy những đầu ngón chân của cô… Lương Tiểu Ý thực sự cảm nhận được cái gì gọi là “xấu hổ”.

 

“Đừng mà, bẩn” Cô giống như đang chạy trốn, cả người nóng bừng. Nhưng người đàn ông kia lại cầm chặt chân cô, không cho cô chạy trốn. Cô nghe thấy anh cười nhẹ một tiếng: “Ha, Tiểu Ý của anh sao lại bẩn được chứ? Tất cả mọi thứ của em đều là của anh”

 

Người đàn ông này thật sự vô cùng ngang ngược, không nói lý lẽ?

 

“Tiểu Ý, em là của anh, anh sẽ không nhường em cho người khác đâu. Em đừng mong chạy thoát. Cho dù anh có phải giam cầm em lại, anh cũng tuyệt đối không buông tay!”

 

Đáy mắt anh lóe lên một tia kiên định.

 

Ở căn thư phòng khác.

 

Tô Lương Mặc lấy điện thoại ra gọi.

 

Đầu dây bên kia nghe máy, nhưng không phát ra âm thanh nào. Tô Lương Mặc không để ý lắm, chỉ bình thản ra lệnh: “Có người cần anh giải quyết giúp tôi”

 

Bấy giờ đầu dây bên kia mới lên tiếng, giọng nói lạnh lùng: “Ai?” Người này tiếc chữ như vàng, muốn anh ta nói thêm một chữ là điều quá xa xỉ.

 

Mặt Tô Lương Mặc lạnh lùng, nói ra một cái tên: “Savvy ‘Wayne Klut”

 

Đầu giây bên kia vang lên một giọng nói nghi hoặc: “Gia tộc Klutz thần bí?”

 

Tô Lương Mặc nhếch nhếch mày: “Sao? Anh sợ à?”

 

“Kế khích tướng không có tác dụng với tôi đâu” Giọng điệu ở đầu dây bên kia vẫn vô cùng bằng phẳng giống như một cái máy, lạnh lùng hỏi lại: “Phải xử lý đến mức độ nào?”

 

Tô Lương Mặc mỉm cười: “Tự anh ra tay, dạy cho hắn ta một bài học”

 

Lần này đến lượt đầu dây bên kia cười nhạo: “Ha, tôi mà ra tay là sẽ chết người đấy” Dạy dỗ? Trước giờ nếu để anh ta ra tay thì người kia sẽ không còn mạng trở về.

 

Tô Lương Mặc không vội vàng trả lời luôn, anh lấy ra một điếu thuốc, ngậm vào giữa môi, vô cùng tà mị, “cách” một tiếng, ngón tay thon dài ấn bật lửa, châm điếu thuốc. Trong phòng, anh hút một hơi thuốc lá, thở ra một làn khói bay vất vưởng khắp phòng, vẻ mặt anh hờ hững: “Vậy thì, để hắn ta chết đi”

 

Đầu dây bên kia lại trở lại vẻ lạnh lùng vốn có, anh ta có chút ngạc nhiên nhắc nhở: “Tô Lương Mặc, làm kẻ thù của gia tộc Klutz thần bí không phải điều tốt đẹp đâu! Vân Môn của nhà họ Tô cũng không nên chọc giận gia tộc Klutz thần bí nhất thế giới”

 

Hàng lông mi dài của Tô Lương Mặc hơi chớp chớp, ánh mắt lạnh lùng: “Vân Đồng, mệnh lệnh của tôi, cậu cứ làm theo đi” Ý của anh là nói, anh vẫn chưa có tư cách quản chuyện của tôi. Giọng nói của anh lạnh lẽo, vô cùng giống với con người của anh. Tô Lương Mặc bây giờ mới chính là Tô Lương Mặc, lạnh lùng, cao ngạo, tự tin không ai sánh được, anh vượt lên tất cả những người khác, anh là bậc đế vương nhìn xuống quần chúng bên dưới.

Bình luận

Truyện đang đọc