Chương 149
Lục Trầm bên đầu kia đang chuẩn bị ngủ thì nhận được cú điện thoại này, vội vàng trả lời: “Đừng gấp, nói từ từ thôi, có chuyện gì? Đại Bàn là ai?”
“À à, Đại Bàn là Thẩm Quân Hoa, cô ấy là diễn viên dưới trướng Lục thị, Lục Trầm, dù Đại Bàn không thể nổi tiếng được thì cũng không thể ép cô ấy đi quay phim cấp 3 chứ! Anh giúp cô ấy với! Tôi biết anh chắc chắn sẽ làm được mà”
“Khoan đã, giờ cô ở đâu?” Lục Trầm nghi hoặc nhìn điện thoại, âm thanh bên đầu kia không giống như ở nhà mà như đang trong quán karaoke.
“Tôi, tôi ở Blues. Bọn họ không cho tôi đi, Lục Trầm, anh mau tới cứu chúng tôi đi.”
Điện thoại bị cắt đứt, Lương Tiểu Ý lúc gọi cũng không nói to, đã thế trong phòng lại còn đang vang tiếng nhạc, vậy nên bọn Chu Đông Bình không nghe rõ cô nói gì.
Chỉ có Đại Bàn đang trong lòng với Tiêu Bạch gần đó nghe được.
Khi cô ấy nghe thấy cái tên “Lục Trâm’ thì ánh mắt nhìn cô ấy bỗng trở nên sâu thảm, đôi mắt hoa đào nọ thoáng nghi ngờ.
Trợ lý đứng cạnh Chu Đông Bình lại càng cười khoa trương hơn, chỉ vào Lương Tiểu Ý nói với hắn: “Đạo diễn Chu, ông nhìn mà xem, cô gái này còn gọi điện nhờ giúp đỡ nữa kìa! Ha ha ha, ngây thơ quá đi mất! Đây chính là “Blues”, không có người trong giới mang vào thì còn lâu mới vào được, hơn nữa đạo diễn Chu đây còn là đạo diễn đang nổi dưới trướng Lục Thị nữa.
“Thẩm Quân Hoa, cô thật đúng là đồ không biết điều?
Đóng phim cấp 3 thì sao? Ngôi sao phim người lớn ấy mà chỉ cần quay xong là hot, lại còn là nữ chính nữa, bỏ qua lần này thì cô không biết mình có còn cơ hội đóng chính nữa đâu đấy, mau kí vào hợp động đi!”
Trợ lý Chu Đông Bình kéo ngón tay Thẩm Quân Hoa định ấn lên hợp đồng, Lương Tiểu Ý vội đẩy hắn ra: “Cút ngay” Đôi mắt cô đỏ bừng, cô hiểu cái cảm giác bị cưỡng ép quay loại phim đó… hệt như hồi cấp ba cô bị chặn trong hẻm ép làm chuyện kia vậy.
Tên trợ lý bị Lương Tiếu Ý đẩy ra, nổi giận đạp vào người cô, Tiêu Bạch đứng im ôm tay nhìn không ngăn cản gì. Lương Tiểu Ý bị đạp vào vai, cô đau đến nỗi khuyu tay xuống mặt đất.
“Tiểu Bàn, cậu đừng xen vào nữa, mau đi đi” Thẩm Quân Hoa đẩy cô ra, “Thật là… không phải là quay phim cấp 3 thôi à, tớ quay là được!”
“Không được! Đại Bàn, cậu tuyệt đối không thể đi đóng loại phim đó được. Đại Bàn, khụ khụ…” Lương Tiểu Ý xoa bả vai bị đạp, giữ chặt Thẩm Quân Hoa: “Đại Bàn, lần đó cậu lén bảo vệ tớ nên tớ mới không có chuyện gì. Lần này, tớ sẽ bảo vệ cậu, cậu đừng sợ, Lục Trầm sẽ đến ngay thôi, không sao đâu.
Trợ lý còn chưa hết tức định đạp thêm cái nữa, bỗng nhiên cửa phòng bị ai đó ở ngoài đá văng ra, một luồng gió lạnh ùa vào trong phòng, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn qua.
Người đàn ông vận đồ đen tựa như bậc quân vương giá lâm, dù trên người còn vương nét mỏi mệt vì vội vã tới đây, nhưng mà khí thế tỏa ra lại không ai vượt qua nổi. Một người đàn ông khác đi cùng cũng xuất sắc cực kỳ.
Nét mặt Chu Đông Bình hơi mờ mịt: “Chủ tịch Tô, cậu Lục, sao hai vị lại tới đây ạ?”
Cặp mắt đen thảm của Tô Lương Mặc quét quanh phòng một vòng, khi thấy Tiêu Bạch thì hơi dừng lại một chút, ngay sau đó thì thấy Lương Tiếu Ý ở trên mặt đất. Anh vội chạy tới ôm cô lên, Lương Tiểu Ý khẽ rên vì đau.
Tô Lương Mặc nhìn mồ hôi to như hạt đậu trên trán cùng với sắc mặt trắng bệch cô: “Tiểu Ý, em sao vậy?”
Thẩm Quân Hoa vội vàng chỉ vào bả vai c‹ ấy bị đá vào vai, chắc là bị bầm rồi, anh nhanh mang cậu ấy đi khám đi”
Ánh mắt Tô Lương Mặc thoáng tối lại, anh chợt ngẩng đầu nhìn đám người Chu Đông Bình: “Là ai? Tự đứng ra” Tâm mắt lạnh băng mang theo ý dò xét, đám người kia bỗng có dự cảm xấu.
Lục Trầm đi tới cạnh Tiêu Bạch: “Chuyện gì đây?”