TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 327

Lương Tiểu Ý một lần nữa bưng cốc cà phê đến trước mặt Ôn Tình Noãn, Ôn Tình Noãn đưa tay ra nhận cốc cà phê, ngón tay vừa chạm vào viền cốc bỗng hết lên: “Aa, nóng quá”

Cùng với tiếng hét đó, Ôn Tình Noãn chợt đứng lên, lúc đứng lên, không cẩn thận đụng vào cốc cà phê.

“Xoảng”một tiếng, cốc cà phê rơi xuống đất, vỡ vụn, chất lỏng màu nâu lênh láng dưới sàn nhà, một nửa bị đổ lên người lên tay Lương Tiểu Ý.

“Phù~~!” Khoảnh khắc bị cà phê nóng đổ lên người, Lương Tiểu Ý hít một hơi thật sâu, lúc tiếng hét vì đau rát chuẩn bị ra khỏi miệng thì cô bỗng cắn chặt môi, cố gắng kìm nén tiếng hét trong miệng.

Cô không thoải mái chút nào, không biết có phải Ôn Tình Noãn cố tình hay không, cô ta chọn vị trí làm đổ cốc cà phê thật tốt mà, một vũng chất lỏng nóng bỏng, không những làm bỏng hai bàn tay cô mà đến cánh tay cũng không tha, một khoảng áo trước ngực cũng bị cà phê nóng bắn vào.

Tất cả xảy ra quá bất ngờ, không ai kịp chặn lại. Lâm Hiểu đứng gần Lương Tiểu Ý nhất, sau khi chuyện xảy ra, cô ta lập tức lao đến, túm lấy tay Lương Tiểu Ý nhìn, lo lắng hỏi han: “Cô không sao chứ? Để tôi đưa cô đi đến phòng vệ sinh xả nước lạnh trước đã”

Ôn Tình Noãn bịt miệng, mở to đôi mắt, đầy vô tội nhìn cánh tay của Lương Tiểu Ý rồi nhìn lên mặt Lương Tiểu Ý, xi lỗi một cách đầy tủi thân lẫn vô tội: “Tiểu Ý, tớ, tớ không cố tớ không ngờ cà phê lại nóng như vậy, sao cậu không nhắc tớ một câu chứ?” Nói mãi đến cuối cùng lại cắn ngược Lương Tiểu Ý một phát, nói Lương Tiểu Ý rõ ràng biết cốc cà phê nóng như vậy mà không nhắc nhở cô ta một cậu.

Lâm Hiểu đứng ở một bên nghe thấy vậy, cô ta sắp tức muốn chết. Trước đây cô ta chưa từng cảm thấy Ôn Tình Noãn người phụ nữ này lại thảo mai như vậy, có điều bây giờ Lâm Hiểu cũng chẳng muốn để ý đến Ôn Tình Noãn người phụ nữ này nữa, cà phê vừa mới pha xong, không nóng mới lạ đó.

Hơn nữa, đây là cốc thứ hai rồi, cốc cà phê đầu tiên Lương Tiếu Ý đưa cho Ôn Tình Noãn, cô ta không phải trước khi uống còn thổi vài hơi sao?

Còn dày mặt nói Lương Tiểu Ý không nhắc cô ta cà phê rất nóng.

Khoảnh khắc cà phê trong cốc bị đổ ra, người đàn ông ngồi sau bàn làm việc rõ ràng đứng lên muốn lao đến chỗ Lương Tiếu Ý, nhưng ánh mắt nhìn thấy khuôn mặt không có bất kỳ biểu cảm nào của Lương Tiểu Ý, phẫn nộ bỗng từ từ trào dâng… Đã đến nước này rồi, đau cũng không kêu lên sao?

Savvy chết rồi, cô chỉ muốn chết đi, không biết đến bản thân mình nữa sao? Savvy còn quan trọng hơn cả anh sao?

Một loạt câu hỏi trong nháy mắt quay tròn trong đầu Tô Lương Mặc.

Im lặng nhìn Ôn Tình Noãn giải thích, thấy cô ta lại đổ tội lên người phụ nữ kia. Nhìn người phụ nữ kia bị người ta căn lại một phát mà không tức giận, không phẫn nộ, không tranh cãi, tất cả đều lọt vào mắt người đàn ông ngồi sau bàn làm việc.

Đôi môi mỏng quyến rũ mím chặt, đè nén sự phẫn nộ trong lòng nhưng sự đau lòng dần bao phủ cả trái tim rồi dần dần lan tỏa đến khắp cơ thể.

Cô bị thương, anh tức giận, tại sao anh lại đau lòng?

Từ đầu đến cuối, Lương Tiểu Ý chẳng thèm liếc nhìn Tô Lương Mặc lấy một cái. Cô quay người, định đi theo Lâm Hiểu ra ngoài, tay đau rát, còn đau hơn cả lúc bị cà phê đổ vào, hơn nữa càng ngày càng đau hơn.

Sắc mặt Tô Lương Mặc âm u, môi mỏng mấp máy: “Đứng lại” Ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm khuôn mặt người phụ nữ, sau đó nhìn lên người cô, không hề rời mắt: “Cô làm bẩn sàn nhà rồi, lau dọn sạch sẽ đã rồi đi”

Anh không tin người phụ nữ này có thể tiếp tục nhãn nhịn!

Nếu như vậy vẫn không tức giận…

Lâm Hiểu mở to mắt, không dám tin Boss nam thần trong mắt bọn họ lại có thể nói ra những lời lạnh lùng như vậy: “Tổng giám đốc Tô, Tiểu Ý cô ấy bị thương rồi, để tôi lau dọn chỗ này ạ Lương Tiểu Ý nhắm mắt, che giấu đi sự tổn thương trong đáy mắt, cố chấp đẩy Lâm Hiểu ra, từ từ cúi xuống, nhặt từng mảnh vỡ dưới sàn nhà.

Ôn Tình Noãn từ trên cao nhìn Lương Tiểu Ý, trong mắt ngoài nụ cười vui sướng trên nỗi đau của người khác còn có sự đắc ý khi đã báo được thù.

Bình luận

Truyện đang đọc