TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 730

Lương Tiểu Ý cẩn thận nhìn anh, một người đàn ông luôn cao ngạo không ai sánh bằng, bây giờ lại như một thằng ngốc.

Ngốc nghếch, vén tay áo lên cho cô xem, cô nhìn xuống, thấy trên cánh tay anh có một mảng đang tím xanh.

“Lục Trầm véo anh?” Cô hỏi.

“Đúng vậy. Em nhìn đi, dấu vẫn còn này, anh không phải đang năm mơ! Tiểu Ý. Em không được đổi ý đâu” Anh kích động nói, vẻ mặt rất sợ cô sẽ hối hận.

“Không thể hiểu nổi” Trong lòng Lương Tiểu Ý cảm thấy chua xót.

Nếu lúc này, Tô Lương Mặc nói với cô tất cả tình cảm của anh bây giờ đều là giả dối, anh đang lừa cô một lần nữa.

Lương Tiểu Ý nghĩ…Cô sẽ không bao giờ có can đảm để đối mặt với chuyện này một lần nữa đâu.

Năm năm trước, Tô Lương Mặc đã thể hiện tình yêu và sự chiếm hữu của anh. Anh đứng ở trên cao, như một vị vua, nhìn xuống mọi người. Anh là một quý ông lịch lãm, cao quý, khiến cho phụ nữ không tự giác mà rơi vào sự độc đoán dịu dàng của anh một cách vô thức. Anh nuông chiều cô, cho cô mọi thứ, anh giúp đỡ cô. Khi đó, cô đã rơi vào lưới tình của anh, không thể nào kiềm chế. Phải mất năm năm, cô mới có lại can đảm.

Hôm nay sau năm năm, Tô Lương Mặc chỉ đưa cho cô một cốc nước khi cô khát… Chiếc cốc dùng một lần trong bệnh viện, rót loại nước khoáng bình thường nhất.

Tuy nhiên, hôm nay sau năm năm, nếu anh lại nói với cô một lần nữa: Tất cả mọi thứ đều là giả… Nếu như là như vậy, cô thật sự không có can đảm để chống chọi một lần nữa.

Tô Lương Mặc đưa tay, muốn ôm Lương Tiểu Ý vào lòng, Lương Tiểu Ý hơi né tránh anh một chút… Cô vẫn chưa quen với sự gần gũi đột ngột như vậy.

Cánh tay đang vươn ra của anh hơi dừng lại, từ từ thu lại, vò lấy đầu tóc rối bời một cái: “Người anh vừa bẩn vừa có mùi.

Mùi sẽ bám vào em, anh đi tắm một chút” Anh tìm cho mình một cái cớ thật hay, cũng là cho Lương Tiểu Ý một bậc thang để bước xuống.

Lương Tiểu Ý nhìn người đàn ông bá đạo không ai sánh bằng, lại có một ngày lại dùng cái cớ như vậy để che giấu sự xấu hổ…Không biết can đảm từ đâu ra, cô đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, vươn tay ra…

Một lực nhẹ mềm mại vòng quanh eo, hơi thở của Tô Lương Mặc lập tức dừng lại!

Chầm chậm, anh không dám cử động, không dám nhìn, không dám suy nghĩ… Sợ rằng sẽ lại là ảo giác.

Sau lưng anh, Lương Tiểu Ý ngồi cạnh mép giường, từ phía sau đưa tay ôm lấy vòng eo săn chắc và vạm vỡ của anh, đầu cô lập tức ‘ong, ong. vài cái. Không biết lúc nãy cô xúc động thế nào mà lại ôm lấy eo của anh, không chút suy nghĩ. Lúc ấy không có cảm giác gì, bây giờ nghĩ lại thấy vô cùng ngượng ngùng.

Suy nghĩ xong, cô thoáng nhìn bóng lưng của người đàn ông cao lớn trước mặt, từ từ buông lỏng đôi tay.

Lần này, Tô Lương Mặc rõ ràng cảm nhận được cánh tay bên hông mình đang rút lại… Trong lòng như đang mất mát thứ gì đóI”

“Đừng!”

“Không!”

Anh bỗng nhiên xoay người, từ bị động biến thành chủ động, lập tức ôm chặt lấy cô gái phía sau lưng, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, giọng nói khàn khàn: “Nếu ôm rồi…Đừng buông tay”

“Tiểu Ý, ôm anh đi!” Anh tính tình cố chấp nói: “Vừa rồi, chính em ôm anh mà! Em muốn phủ nhận à!”

“Chỉ là em nhất thời xúc động thôi…” Lương Tiểu Ý lúng túng, giọng nói trên đầu lại truyền đến: “Bây giờ anh hỏi em, em muốn phủ nhận sao?”

“Trả lời anh!” Anh vẫn bá đạo như trước, Lương Tiểu Ý đành phải trả lời: “Em không phủ nhận, nhưng mà…”

Cô còn chưa kịp nói hết câu, một khuôn mặt tuấn tú đã đến kế bên, trên môi lại bị một lực đè xuống, vừa mạnh mẽ cũng rất dịu dàng.

“Đừng phủ nhận. Đúng vậy, nếu… Đã ôm rồi, thì đừng buông tay! Anh không cho phép!”

Lục Trầm ôm đống quần áo trở về thì đụng phải Tô Lương Mặc trên hành lang.

Bình luận

Truyện đang đọc