TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 373

Tô Lương Mặc bị nước lạnh dội thẳng từ trên đầu xuống, đầu óc nóng nảy mơ hồ của anh đã tỉnh táo hơn rồi, nghe xong những lời Lục Trầm nói, anh hoàn toàn tỉnh táo. Tô Lương Mặc rùng mình một cái, sau đó đứng thẳng dậy, sau đó cúi người ôm Lương Tiểu Ý lên, đi ra bên ngoài!

Anh tỉnh táo lại rồi!

Lúc đi qua người Lục Trầm, Tô Lương Mặc như có như không nói một câu: “Cảm ơn cậu. Chỗ này giao lại cho cậu.”

“Ừm”

Lương Tiểu Ý biết, cô bị virus NE gây chảy máu, nguy hiểm nhất chính là mất quá nhiều máu dẫn đến bị choáng. So với lần đầu tiên cô bị chảy máu, lần này chỉ là chuyện nhỏ. Hôm nay nhìn thì có vẻ nguy hiểm nhưng cô hiểu, thực ra chỉ là nhìn có vẻ mà thôi. Nhưng biểu hiện của anh hôm nay, anh đang lo lắng cho cô sao?… Không! Không thể nào! Lương Tiểu Ý, mày đừng ngây thơ nữa! Đây chẳng qua chỉ là một trò chơi khác của anh ta mà thôi! Anh ta muốn làm cho mày cảm thấy nhục nhã thôi, Lương Tiểu Ý!

Trái tim kích động của Lương Tiểu Ý dần trở nên bình lặng lại, giếng cạn không có sóng, trái tim cô không còn vì hành động của anh hôm nay mà xao động nữa.

Ha… Người đàn ông giờ phút này đang ôm cô, anh đã từng tàn nhẫn đến mức dùng cả thuật thôi miên lên cơ thể mình, trên thế giới này làm gì còn chuyện gì anh không dám làm chứ? Chỉ vì muốn dạy dỗ cô, anh không từ thủ đoạn nào hết.

Ai biết được có phải anh lại thôi miên mình rồi không chứ?

Tô Lương Mặc ôm Lương Tiểu Ý nhanh chóng chạy ra ngoài, nhưng lại đâm vào một người nào đó ở cửa.

“Bo, Boss, cô Ôn đang vô cùng kích động, cô ấy nghe nói anh đang ở đây liền kiên quyết muốn gặp anh” Một vệ sĩ áo đen khó xử.

“Cút!” Tô Lương Mặc chau mày, bây giờ trong mắt anh chỉ có người phụ nữ anh đang ôm trong lòng mà thôi.

“Lương Mặc…” Một giọng nói dịu dàng kèm theo tiếng nức nở vang lên. Tô Lương Mặc chau mày dừng chân lại, Lương Tiểu Ý nghe thấy giọng nói của Ôn Tình Noãn, cô đột nhiên giống như con nhím xù lông, cả người rơi vào trạng thái phòng bị.

Khóe miệng cô nhếch lên thành nụ cười lạnh… Cô đã nói mà, hóa ra, người đàn ông này đến cứu Ôn Tình Noãn, cứu cô chỉ là tình cờ mà thôi.

“Lương Mặc, làm thế nào bây giờ, mặt của em bị rạch rồi”

Ôn Tình Noãn đẩy một vệ sĩ ra, khóc lóc chạy đến trước mặt Tô Lương Mặc. Cô ta nhìn thấy Lương Tiểu Ý cả người đầy máu, ánh mắt liền trở nên vô cùng thù hận, cô ta giơ tay chỉ Lương Tiểu Ý, tố cáo với Tô Lương Mặc: “Lương Mặc! Chính là cô ta! Chính là đồ đàn bà đê tiện này! Là cô ta đã hủy đi nhan sắc của em! Lương Mặc! Anh phải báo thù cho eml”

Lương Tiểu Ý sờ sờ mũi, máu tươi đã ngừng chảy. Nghe thấy những lời Ôn Tình Noãn nói, oán hận lại dâng trào khắp người cô.

Cô kiên quyết đẩy vai của Tô Lương Mặc ra, định nhảy xuống khỏi vòng tay anh. Thấy vậy, cánh tay vững chắc của anh giữ chặt eo cô, lạnh lùng nói: “Đừng động đậy. Chúng ta đi bệnh viện: “Không!” Lương Tiểu Ý nói tràn ngập oán hận, cô nhìn chăm chäm Ôn Tình Noãn, kiên quyết đẩy cánh tay Tô Lương Mặc ra, giọng nói cô sắc lẹm vô cùng đáng sợ: “Anh thả tôi xuống, tôi phải nói chuyện với cô ta. Nếu không tôi sẽ không đến bệnh viện với anh”

“Nghe lời!” Sắc mặt Tô Lương Mặc trầm xuống.

“Tôi không nghe!” Lương Tiểu Ý còn kiên quyết hơn anh.

Cô quá tùy hứng rồi! … Đôi mắt đen sẫm của anh nhìn chằm chằm cô gái trong lòng. Cuối cùng anh hừ lạnh một tiếng, đặt cô xuống, hai chân cô chạm đất, cánh tay vững chắc của người đàn ông phía sau đặt ở eo cô, sợ cô ngã. “Một phút” Anh giới hạn thời gian cho cô.

Lương Tiểu Ý gật đầu: “Đủ rồi” Cô đi đến trước mặt Ôn Tình Noãn: “Cô nói tôi rạch mặt cô?”

Đôi mắt to tròn của Ôn Tình Noãn cũng tràn đầy oán hận: “Đồ đàn bà đê tiện này! Chính là mày đã rạch mặt tao!”

Lương Tiểu Ý nhanh tay nhanh mắt, cô liếc thấy vệ sĩ đứng bên cạnh có một con dao găm gài ở hông, cô liền cướp lấy, “xoẹt xoẹt” hai tiếng, cô lưu lại hai vết dao trên mặt Ôn Tình Noãn.

“A!” Ôn Tình Noãn đau đớn kêu thất thanh, khóe môi cô ta run run, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Lương Tiểu Ý: “Đồ đàn bà độc ác! Cô dám rạch mặt tôi trước mặt Lương Mặc à!”

Bình luận

Truyện đang đọc