TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 707

“Ừm, được, anh nói đi” Lương Tiểu Ý nói, nhưng thái độ và lời nói của cô lại vô cùng xa cách.

Cô không muốn nói chuyện… Đây chính là thái độ của cô.

Anh đứng thẳng dậy, đi vòng qua chiếc bàn trà, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Lương Tiểu Ý: “Tiểu Ý, có những chuyện không thể nào trốn tránh được. Anh sẽ không bao giờ buông tay em nữa đâu. Mà em cũng không thể trốn tránh anh mãi được”

Ánh mắt Lương Tiểu Ý xẹt qua một tia mất tự nhiên: “Như thế không phải tốt lắm sao?” Giọng nói của cô có phần ngượng ngùng… Tại sao anh không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của cô, năm lần bảy lượt ép buộc cô thế chứ?

“Không tốt” Anh thẳng thừng phủ nhận: “Chúng ta đến Cục Dân chính. Hôm nay chúng ta tái hôn.”

Âm!

Lời anh nói như sấm nổ bên tai Lương Tiểu Ý… “Tôi không địt”

Gần như cô đứng dậy ngay lập tức, tâm trạng của cô cũng trở nên kích động: “Tôi không tái hôn! Anh đừng có mơi”

Tô Lương Mặc cũng đứng dậy, thấy tâm trạng cô trở nên kích động, trái tim anh… bỗng đau nhói!

Anh tưởng rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị cô từ chối, anh sẽ không đau đớn nữa. Nhưng khi chính miệng cô nói cô không muốn, khi nhìn thấy cô ác cảm với việc tái hôn như thế này, Tô Lương Mặc từ từ đưa tay lên ôm chặt lồng ngực, ngực anh đang vô cùng đau đớn.

Hóa ra… anh đã đánh giá bản thân mình quá cao!

Bỗng nhiên anh hiểu ra, năm xưa, có phải Lương Tiểu Ý cũng cảm thấy như thế này không?

Năm xưa, có phải Lương Tiểu Ý cũng từng trốn vào một góc đó mà anh không nhìn thấy, sau đó ôm chặt ngực trái, một mình gánh vác nỗi đau như thế này không?

Có phải không?…

Rất nhiều chuyện, sau khi bản thân mình trải nghiệm thì mới có thể hiểu.

Anh thử tìm cách để cô bình tĩnh lại: “Tiểu Ý, em…”

“Đừng động vào tôi!” Cô hét lên với, cố gắng hất tay anh ra.

Anh vừa chạm tay vào vai cô, anh muốn dùng sự ấm áp của mình để làm dịu đi tâm trạng kích động của cô, nhưng không ngờ anh chỉ vừa mới chạm vào vai cô thôi, cô đã vô thức đẩy anh ra như thế này.

Cô không hề khách sáo hất tay anh ta, anh ngây người nhìn cô.

Vẻ mặt Lương Tiểu Ý vô cùng phòng bị… “Anh Tô! Tôi không đến Cục Dân chính! Tôi không đi! Anh đừng nghĩ đến chuyện trước đây nữa, anh đừng mong lại lân nữa cưỡng ép đưa tôi đến Cục Dân chính như năm năm trước nữa, anh cũng đừng mong dùng lại thủ đoạn năm xưa để ép tôi!”

Ánh mắt phòng bị của cô khiến anh vô cùng đau đớn.

Cánh tay anh khựng lại giữa không trung, trái tim anh đau nhói.

Anh chỉ muốn an ủi cô, muốn vỗ về tâm trạng kích động của cô mà thôi… Nhưng tại sao cô lại phản ứng mạnh mẽ như thế chứ, chẳng nhẽ những tổn thương anh gây ra cho cô đã lớn đến mức cô đã hình thành một suy nghĩ là, anh sẽ chỉ đem đến tổn thương cho cô thôi hay sao?

Lương Tiểu Ý không biết tâm trạng của anh đẳng sau vẻ mặt phức tạp này này là gì, cô cũng không biết anh đang nghĩ cái gì, cô đang vô thức rơi vào cảnh tượng của nhiều năm trước.

Cô vẫn nhớ, anh kéo cô đi, cố chấp đẩy cô ngồi vào chiếc Maserati, anh lái xe với tốc độ 120km/h, sau đó anh lại kéo cô xuống xe, kéo cô đi làm thủ tục đăng ký kết hôn.

Cô cũng nhớ là, anh ngồi bên cạnh cô, ánh mắt lạnh lùng của anh liếc nhìn hai tên đàn em, bọn họ giữ chặt tay cô, bắt cô ký tên.

Cô không muốn!

Đây chỉ là cơn ác mộng!

Giờ đây cô đã tỉnh rồi!

Cô tự nhắc nhở mình như thế!

Cô liên tục lặp đi lặp lại những lời như thế trong đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc