Chương 455
Thẩm Quân Hoa không ngờ sẽ có một ngày người đàn ông cao ngạo Tô Lương Mặc không ai sánh bằng, trong mắt người khác anh cao đến mức người khác không với tới được lại ngồi đây nói chuyện với cô về quá khứ và nhân vật chính trong câu chuyện chính là bạn thân của cô ấy, người bạn thân đã không còn trên đời này.
Tô Lương Mặc với Thẩm Quân Hoa nói rất nhiều, trên máy bay rất yên tĩnh, tuy chỉ có Tô Lương Mặc với Thẩm Quân Hoa đang nói chuyện nhưng tất cả mọi người trên máy bay đều nín thở, lặng lẽ lắng nghe.
Đôi mắt màu nâu của Savvy mấy lần đầy ý tứ cảm xúc nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Ông trời đủ tốt với Tô Lương Mặc rồi, người đàn ông này không trân trọng thì sau nay giao Tiếu Ý cho anh ta thôi.
“Hèn chi” Thẩm Quân Hoa nghe thấy những lời của Tô Lương Mặc xong, tự lẩm bẩm một mình: “Hèn chỉ lúc ở vòng quay mặt trời cậu ấy lại bi thương như thế”
Tô Lương Mặc bỗng nhiên nhìn Savvy, mấp máy môi: “Tôi rất ghen tị, Tiểu Ý cô ấy gặp ác mộng cũng gọi tên của anh. Đã có lúc tôi ghen tị đến mức muốn giết cô ấy, nếu như vậy tôi sẽ không nghe thấy cô ấy nhắc đến tên anh nữa”
Savvy không nói gì, Thẩm Quân Hoa nhìn Tô Lương Mặc nói: “Anh chỉ nghe thấy Tiểu Ý gặp ác mộng gọi tên của Savvy, nhưng anh đã từng nghĩ tại sao Tiểu Ý không gọi tên của anh chưa? Rõ ràng người đàn ông cậu ấy yêu là anh”
Thẩm Quân Hoa phẫn nộ trừng mắt nhìn Tô Lương Mặc: “Tôi nói cho anh một chuyện. Năm lớp 11, tôi tận mắt nhìn thấy Ôn Tình Noãn cầm tiền đi đến bụi cây sau trường thuê một nhóm lưu manh, tôi nghe thấy, cô ta sai người đi hãm hại Tiểu Ý… Buổi tối tôi không yên tâm nên đi theo bọn lưu manh, tận mắt nhìn thấy bọn chúng ép Tiểu Ý vào chỗ vắng vẻ trong ngõ hẹp… Nhưng tôi nhát gan sợ hãi! Tôi núp ở một bên chần chừ, nghe Tiểu Ý liên tục kêu “Tô Lương Mặc” kêu cứu mạng…
Cậu ấy gọi tên anh vài chục lần, vài trăm lần!”
Thẩm Quân Hoa ôm đầu đầy đau đớn: “Là tôi, là tôi nhát gan quá! Chỉ dám từ xa vứt một chiếc dao gọt hoa quả qua đó, chỉ dám bấm gọi 110, tôi thấy cậu ấy vùng vẫy, nhìn chúng làm nhục cậu ấy nhưng không dám đứng ra hét lên một tiếng “cút. Cũng may cuối cùng bọn chúng không đạt được ý đồ xấu, nếu không cả đời này tôi phải sống trong tội lỗi”
Nước mắt làm nhòa đi đôi mắt Thẩm Quân Hoa, “Nhưng anh thì sao?” Thẩm Quân Hoa bỗng nhiên trừng mắt nhìn Tô Lương Mặc, hung dữ chất vấn: “Anh thì sao? Anh đã làm những gì? Anh cho Ôn Tình Noãn rất nhiều tiền tiêu vặt!”
Cơ thể Tô Lương Mặc chợt run rẩy… Bỗng nhiên anh nhớ đến, trong nhật ký của Tiểu Ý có một trang đã bị xé. Trong nhật ký viết: “Hôm nay vô tình gặp Đại Bàn, Đại Bàn nói với tôi, sự thật về chuyện năm đó, nói với tôi bộ mặt thật của Ôn Tình Noãn…” Sau đó phần tiếp theo bị xé mất.
Hóa ra, hóa ra cái trang bị xé mất đó ghi lại chuyện Ôn Tình Noãn thuê bọn lưu manh làm hại Tiểu Ý… Chuyện này quá ghê tởm, ghê tởm đến mức Tiểu Ý không muốn nhìn thấy cơn ác mộng đó xuất hiện trên nhật ký của cô, thế nên cuối cùng cô xé bỏ trang giấy viết những chuyện kinh tởm mà Ôn Tình Noãn đã làm với cô.
“Anh cho tiền để Ôn Tình Noãn làm tổn thương Tiểu Bàn, nếu không có tiền của anh, Ôn Tình Noãn sẽ không có tiền thuê bọn lưu manh đó”
Thẩm Quân Hoa phãn nộ, sự đồng cảm ban nãy đã bay lên chín tầng mây, chỉ cần nghĩ đến số tiền mà Ôn Tình Noãn thuê bọn lưu manh làm hại Lương Tiểu Ý là tiền người đàn ông trước mặt đã cho cô ta, chỉ cần nghĩ đến người đàn ông trước mặt ung dung để mặc Ôn Tình Noãn làm tổn thương Tiếu Ý, hai mắt Thẩm Quân Hoa rực lửa: “Lúc cậu ấy gặp nguy hiểm, gọi tên anh cả trăm lần, anh lại cho người phụ nữ ác độc kia tiền… Cậu ấy có thể cầu xin sự giúp đỡ của ai chứ? Cậu ấy chỉ là một người phụ nữ yếu ớt!”
“Quân Hoa, đủ rồi, đừng nói nữa” Lục Trầm sa sầm mặt mày, trầm giọng nói. Thẩm Quân Hoa quá kích động, “Em không! Em phải nói! Hôm nay em nói những lời này so với những lời tàn nhẫn anh ta nói với Tiểu Ý chẳng đáng là bao!”
Thẩm Quân Hoa kích động, mắt hoen đỏ: “Tổng giám đốc Tô, anh than trách trong cơn ác mộng người Tiểu Ý cầu xin sự giúp đỡ là Savvy, tôi muốn hỏi anh, ngoài việc làm tổn thương cậu ấy ra anh đã làm chuyện gì khiến cậu ấy có thể yên tâm mà cầu xin sự giúp đỡ từ anh chưa?”