TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 333

“Nhường đường” Bỗng nhiên một giọng nói dịu dàng du dương như tiếng đàn Cello từ bên ngoài phòng cấp cứu truyền đến, Tô Lương Mặc ngẩng đầu lên nhìn thấy Hứa Thần Nhất đang vội vàng bước vào, đôi mắt u ám của anh bỗng sáng lên, có Hứa Thần Nhất ở đây, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Cầm máu, truyền máu, tuy tốn rất nhiều thời gian, nhưng chí ít đã cầm được máu.

Mọi người rối rít cả nửa ngày, cuối cùng Lương Tiểu Ý cũng khôi phục lại trạng thái bình thường.

Cô bị đưa đến phòng ICU vip.

Trong phòng ICU, người phụ nữ yên tĩnh nằm trên giường, trong phòng bệnh, ngoài người phụ nữ ra còn có ba người đàn ông.

Tô Lương Mặc ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, Hứa Thần Nhất đút tay vào túi đứng ở bên giường, Lục Trầm đứng dựa vào cửa.

Ba người không ai lên tiếng.

Hứa Thần Nhất đang mặc trên người áo blouse lên tiếng trước.

Anh ta liếc nhìn Tô Lương Mặc đang ngồi bên cạnh giường, ánh mắt chăm chú nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh, Hứa Thần Nhất dễ dàng nhận ra sự mẫu thuẫn phức tạp, anh ta nói: “Này, chẳng giống cậu chút nào”

Tô Lương Mặc không trả lời, lặng lẽ nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường. Giữa lông mày viết đầy sự mẫu thuãn lẫn khó hiểu, ánh mắt đậm tình cảm, phức tạp đến mức không có từ ngữ nào có thể diễn tả cảm xúc của anh lúc này.

Hứa Thần Nhất nhận ra mình đùa chẳng thú vị gì cả, hai tai đút túi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Lục Trầm vẫn đứng ở đó, bấm bấm lướt lướt trên điện thoại. Chỉ là có thể từ ngón tay chốc chốc ngưng lại của anh ta có thể nhì ra anh ta đang chăm chú lắng nghe lời của hai người trong phòng bệnh.

Phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.

Một lúc sau, người đàn ông ngồi bên cạnh giường bệnh từ từ ngắng đầu, ánh mắt u ám nhìn Hứa Thần Nhất, giọng nói có chút khàn: “Tớ là người như thế nào?”

Tớ là người như thế nào?

Không chỉ người bị hỏi là Hứa Thần Nhất mà đến Lục Trầm đang đứng dựa ở cửa nghịch điện thoại bày ra dáng vẻ không quan tâm sự đời, mọi chuyện không liên quan đến mình cũng kinh ngạc nhìn về phía Tô Lương Mặc.

Mới có mấy tiếng đồng hồ thôi không ngờ Tô Lương Mặc lại biết hỏi người khác, anh là người như thế nào?

Hoặc là nói đúng hơn mới có mấy tiếng đồng hồ thôi không ngờ Tô Lương Mặc biết xem xét lại chính mình, anh là người như thế nào?

Đây là Tô Lương Mặc! Một Tô Lương Mặc tự cao tự đại không ai sánh bằng!

Người phụ nữ có thể khiến người đàn ông chưa bao giờ cúi đầu trước người khác này cúi đầu chính là người đang nằm trên giường bệnh không mở nổi mắt.

Không ngờ một người phụ nữ tầm thường không có sức hút, thậm chí đi trên đường còn không được chú ý đến lại ảnh hưởng sâu sắc đến anh như vậy.

Thật là kinh ngạc.

Hứa Thần Nhất hơi khựng lại, nhếch miệng cười, cực kỳ hưng phấn, đôi mắt vừa tinh tế vừa lanh lợi: “Cậu muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?” Sau khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cảo của người đàn ông tuấn tú ngồi bên giường, Hứa Thần Nhất giơ hai tay làm ra dáng vẻ đầu hàng: “OK, tớ sợ cậu rồi.

Tớ nói, được chưa?”

“Trên đời này có ai mà không biết, Tô Lương Mặc của thành phố S lạnh lùng cao ngạo, thậm chí vô tình máu lạnh, không ai sánh bằng, tự tin thậm chí là tự cao tự đại. .. Cậu đừng có nhìn tớ với ánh mắt đó, là cậu bảo tớ nói mà” Hứa Thần Nhất miệng thì nói như vậy nhưng trong mắt lại ngập tràn sự khiêu khích.

Lục Trầm nhếch mày, khóe miệng cong lên, ung dung nhàn nhã khoanh tay trước ngực xem kịch. Dáng vẻ lười biếng như thể người không xương.

Không ai hiểu được ánh mắt của Tô Lương Mặc, đến hai người bạn cùng lớn lên với Tô Lương Mặc là Lục Trầm với Hứa Thần Nhất cũng không hiểu. Không ngờ đối phương lại không có bất kỳ phản ứng gì.

Bình luận

Truyện đang đọc