TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 414

Anh ngay lập tức nhìn về phía tủ quần áo, sau đó bước nhanh về phía phát ra tiếng động. Anh nheo mắt, lạnh lùng quát: “Ra đây!”

Người ở bên trong không trả lời.

Đôi mắt anh càng lúc càng đục ngầu, khóe môi mỏng ngang ngược mím chặt, giọng nói trầm thấp lại lần nữa vang lên: “Cơ hội cuối cùng! Ra đây!”

Một phút trôi qua, tủ quần áo vẫn đóng chặt. Lửa giận trong mắt anh đã đến cực hạn, anh không thể kìm nén thêm được nữa!

“Bịch” một tiếng, anh đột nhiên giơ tay mở tủ quần áo, hai mắt anh bỗng nhiên mở trừng!

Giây tiếp theo, anh nghe thấy tiếng hét đinh tai của mình vang lên: “Con mẹ nó, em đang làm cái gì đây!”

“Bỏ ra! Bỏ miệng ra!” Anh vội vàng ngồi bệt xuống, ngăn không để cô cho tay vào miệng cắn nữa!

Cô đang căn cổ tay, cổ tay trái đang đầm đìa máu, cô lại gặm sang cổ tay phải! Trên miệng, trên mặt cô, toàn là máu tươi!

“Bỏ tay ra! Em điên rồi à!” Tô Lương Mặc tức giận quát.

Anh trừng mắt nhìn cô: “Em điên rồi à! Em muốn rời khỏi anh như thế à, kể cả phải chết cũng muốn rời đi sao?”

Lương Tiểu Ý từ từ ngẩng đầu lên, giây tiếp theo, anh liền nhìn thấy đôi mắt thất thần của cô…

“Tôi sai rồi! Anh Tô! Tôi sai rồi…” Đôi mắt cô thất thần nhìn thẳng vào mặt Tô Lương Mặc, nhưng lại có cảm giác cô nhìn xuyên qua anh, nhìn về một nơi xa xăm nào đó: “Anh Tô, tôi sai rồi… Đều tại đôi tay này, đều là lỗi của chúng nó…”

“Lương Tiểu Ý! Em tỉnh táo lại đi!” Nhưng giây tiếp theo, anh thực sự không thể hét thêm được câu nào nữa, vì cô nói: “Tôi sai rồi, đều tại đôi tay này, nếu không có chúng… Tình Noãn sẽ không nhờ tôi làm phẫu thuật, sau đó cô ấy trở thành người thực vật, Tình Noãn sẽ không trở thành người thực vật, anh Tô sẽ không lấy tôi. Anh Tô không lấy tôi thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy…”

Lương Tiểu Ý nói dường như rất có lý, phân tích rất hợp lý, nhưng ánh mắt của cô lại thất thần vô hồn, dù cô đang nhìn, nhưng hình như lại không nhìn thấy cái gì. Cô nhìn anh, nhưng ánh mắt cô mờ mịt.

Giờ phút này, Tô Lương Mặc vô cùng kinh sợ!

“Xin lỗi” Cô cúi đầu nói, hai mắt thất thần nhìn vào mặt Tô Lương Mặc: “Đều là lỗi của chúng..”

“Chúng không sai! Đôi tay này đã cứu rất nhiều người! Đôi †ay này vô cùng có ích!” Tô Lương Mặc vội vàng an ủi cô, Lương Tiểu Ý, em không thể như thế này được.

Nhưng Lương Tiểu Ý lại lắc lắc đầu: “Đôi tay này có tốt hơn nữa, có cứu được nhiều người hơn nữa, nhưng không cứu được Tình Noãn của anh Tô… Thì tôi còn cần chúng làm gì?”

Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Anh Tô, huhuu… Tôi thực sự biết sai rồi, tôi sai rồi, sai rồi… Tôi không cần chúng nữa, không cần nữa… Tất cả đều tại đôi tay này, đều là lỗi của chúng. Nếu không có chúng, tôi đã không cầm dao phẫu thuật, sẽ không có những chuyện xảy ra sau này… Tất cả đều là tại chúng, tôi không cần nữa…”

Tô Lương Mặc đứng dậy, anh loạng choạng lùi về sau mấy bước, anh không hiểu, tại sao trái tim anh lại đau đớn như thế này… Cô khóc như một đứa trẻ, cô nói tất cả mọi chuyện đều là do đôi tay của cô cầm dao phẫu thuật nên mới xảy ra những chuyện sau này.

“Huhuuu… Thả tôi đi đi… Savvy, Savvy… cứu em… đưa em theo với…” Cô giơ tay về phía anh, nhưng anh lại giống như bị bỏng, anh trốn tránh theo bản năng… Đôi tay toàn máu tươi giơ về phía anh, trái tim anh co thắt lại… Anh trốn tránh theo bản năng.

Lương Tiểu Ý thất vọng, tuyệt vọng… “Savvy… Huhuuu…

Sao anh… không đưa em đi cùng?”

Cô tưởng anh là Savvy, lẽ ra anh nên tức giận, nhưng bây giờ anh thực sự không thể tức giận được.

Cô đang khóc, đôi vai nhỏ bé không ngừng run lên … Tiếng khóc của cô liên tục đập vào tai anh.

Xin em! Cầu xin em! Đừng khóc nữa! Trái tim anh đau đớn đến mức sắp vỡ tung rồi, một cảm giác lạ lùng đang chạy khắp cơ thể anh.

Bình luận

Truyện đang đọc