TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 86

 

Nhưng mà, khi biết bác sĩ Lý cùng Thẩm Minh Viễn có một đứa con gái nhỏ bị mù, Lương Tiểu Ý vẫn động lòng trắc ẩn.

 

Cô biết rất rõ, một khi cô kiện Thẩm Minh Viên ra tòa, một khi toà án chứng nhận trong sạch của cô, tương lai bác sĩ của Thầm Minh Viễn, sợ là chấm dứt từ đây. Như vậy cô bé con cần phải cấy ghép giác mạc phải làm sao?

 

Thẩm Minh Viễn là không tốt, nhưng đứa bé kia là vô tội.

 

Lương Tiểu Ý, cô không thể ích kỷ như thế, một người sắp chết như cô, cần gì phải quan tâm trong sạch hay không trong trắng, dù sao bây giờ Tô Lương Mặc đối xử với cô rất tốt không phải sao? … Lương Tiểu Ý vừa khóc vừa không ngừng mà an ủi mình như vậy.

 

Để hi vọng lại cho người sống, người sắp chết không cần tương lai, tương lai là để cho người sống. Cô cố thuyết phục mình như vậy, đừng lại kiện Thẩm Minh Viễn.

 

Có đôi khi cô cũng biết không nên dễ dàng tha thứ cho những người cảm thấy có thể tùy ý gây thương tổn cho mình. Có lúc cô cũng rất ghét tính cách này của mình. Cô cũng cố gắng uốn nắn chính mình, cô cũng muốn trở thành một người phụ nữ kiên cường.

 

Lương Tiểu Ý không biết, khi cô đang ở trên vườn treo tại tầng chót của khu nội trú, cả bệnh viện England bây giờ lại nháo đến lật trời.

 

“Người đâu! Cô ấy đi đâu rồi!” Tất cả các bác sĩ y tá của bệnh viện, nhìn Tô Lương Mặc đang nổi trận lôi đình, từ tổng giám đốc lạnh lùng biến thân thành khủng long bạo chúa, người nào người nấy nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh.

 

Lục Trầm đứng sau lưng Tô Lương Mặc, hôm nay anh ta xem như được mở rộng tầm mắt… Anh ta biết người phụ nữ Lương Tiểu Ý kia có thể khiến bạn thân của mình biến thành khủng long bạo chúa trong nháy mắt. Nhưng không nghĩ tới, sức ảnh hưởng của cô đối với Tô Lương Mặc đã đến sâu đến mức này.

 

“Lương Mặc, trước không cần sốt ruột, người chắc chắn còn ở trong bệnh viện. Cậu thử nghĩ lại xem, toàn bộ bệnh viện, ngoại trừ những chỗ vừa rồi đã đi tìm, còn có chỗ nào có thể giấu người được nữa, nơi mà những người bình thường không hay đến” Lục Trầm hết sức lý trí, kéo lại tổng giám đốc đang trên bờ vực bùng nổ nào đó.

 

Tô Lương Mặc giống như nhận được nhắc nhở, trong nháy mắt cất bước chạy đi, để lại một đám cấp dưới không hiểu rõ tình huống ra sao.

 

Lục Trầm thấy vậy, vội vàng sải bước theo sao.

 

Tô Lương Mặc đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất, thông qua cầu thang sắt, trông thấy cánh cửa vườn treo đã bị người đẩy ra… Tô Lương Mặc hơi nheo mắt lại, cô ấy quả nhiên ở chỗ này.

 

Không được! Cái đồ ngốc này! Đi lên vườn treo thư giãn một chút, cũng phải nói với các đồng nghiệp một tiếng chứ, làm anh lo lắng như vậy, đợi lát nữa nhìn thấy cô, anh không trừng trị cô một trận thì anh không phải là Tô Lương Mặc!

 

Bóng dáng thon dài thân đứng nơi lối vào vườn treo, Tô Lương Mặc phát hiện cô đang co quắp tại một góc tường. Tô Lương Mặc quay người, hướng về phía Lục Trầm đi theo phía sau mình chỉ tay cửa lớn, ngụ ý nói là, cậu không cần theo vào đây, đi ra chỗ cửa lớn đi.

 

Lục Trầm nhịn không được trợn trắng mắt, nói thầm trong lòng, Tô Lương Mặc này đúng là qua cầu rút ván, tìm được người, liền bảo anh ta đi, còn bản thân ngọt ngào ở trong thế giới hai người.

 

Đúng lúc Lục Trầm đang xoay người, ánh mắt lại vô tình quét đến Lương Tiểu Ý góc tường, anh ta bỗng nhiên mở to hai mắt, không dám tin nhìn vào khuôn mặt sưng to nổi tơ máu của người phụ nữ đang ôm gối ngủ say nơi góc tường, nhịn không được hít sâu một hơi: “Hít hà ~ Đã xảy ra chuyện gì?” Lục Trầm hỏi Tô Lương Mặc. Lại phát hiện hai mắt anh trầm giống như là mực đen, bóng tối bao trùm vô biên vô tận, không nhìn thấy một tia sáng.

 

Lục Trầm biết điều đặt hộp cơm trong tay xuống, quay người đi về phía lối ra, chu đáo đóng cửa lại cho lãnh đạo.

 

Tô Lương Mặc chậm rãi đi về phía người phụ nữ trong góc tường, anh nghe thấy tiếng trái tim đập vô cùng kịch liệt, mỗi một âm thanh đều giống như đánh vào hồ nước trong tim anh.

 

Trên mặt Lương Tiểu Ý vẫn còn những vệt nước mắt chưa khô, Tô Lương Mặc ngồi xổm xuống trước người của cô, lẳng lặng nhìn một hồi, trong đôi mắt thâm thúy thấp thoáng sự tức giận khó diễn tả bằng lời.

 

Là ai! Ai động tay với cô?

 

Ở bệnh viện của anh trong phạm vi thế lực của anh, là ai đánh cô!

Bình luận

Truyện đang đọc