TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 727

Nếu đều là bất hạnh thì tại sao lúc ban đầu cô lại cố chấp yêu cậu ấy như vậy? Hả? Cô mau trả lời tôi!”

“Tôi…” Lương Tiểu Ý nửa ngày, cô bị ép đến mức hốc mắt ửng đỏ, “Tôi…” Cô liên tiếp tự nhéo đùi của mình mấy cái.

Cô cảm thấy rằng cơ thể của mình bắt đầu không bị cô ảnh hưởng. Nhưng mà, vẫn nằm trong tâm kiểm soát của cô.

Cô úp tay xuống, tay kia bấm vào huyệt Hổ Khẩu của tay này thật mạnh.

Không thể…. Cô tuyệt đối không thể phát bệnh ngay lúc này.

Lục Trầm đang thở hổn hển, làm sao có thể chú ý tới biểu hiện không đúng của Lương Tiểu Ý.

“Anh ta đang ở đâu?” Lương Tiểu Ý cố gắng bình tĩnh lại, nhìn Lục Trầm hỏi.

Lục Trầm nheo mắt lại: “Cậu ấy sao? Để, tôi, dẫn, cô, đi, xem, cậu, ấy” Lục Trầm nhìn Lương Tiểu Ý, nói rõ ràng từng câu từng chữ.

Vừa dứt lời, anh ta đã kéo Lương Tiểu Ý lên xe, một chân đạp cần ga. Lương Tiểu Ý ngồi ở ghế lái phụ, nhìn đèn đỏ khắp ngoài cửa sổ. Cô nhẩm đếm từng số một ở trong lòng để xoa địu lại tâm trạng.

Chiếc xe dừng lại ở nhà để xe dưới tầng hầm của tòa cao ốc Tô thị. Lục Trầm không nói một lời, dứt khoát xuống xe, kéo Lương Tiểu Ý vào trong thang máy rồi đi thắng đến tầng sáu mươi lăm.

Lần này, Lương Tiếu Ý cũng không có giấy giụa, để mặc cho Lục Trầm lôi cô đi.

Hai người dừng lại ở trước cửa phòng làm việc, đẩy cửa ra, đập vào mắt là một đống hỗn loạn.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Lúc này Lương Tiểu Ý mới phát hiện giọng nói của mình đã run cầm cập.

Con ngươi Lục Trầm dần dần trở nên sâu kín: “Năm năm này, mỗi ngày của cậu ấy đều trôi qua như vậy. Chỗ khác biệt là, một ngày có hai mươi tư giờ thì cậu ấy làm việc hơn mười giờ. Mười giờ còn lại chính là cái dáng vẻ ở trước mặt cô này, uống say thì ngủ, tỉnh ngủ lại cắm đầu vào làm việc. Sau đó mọi chuyện cứ lặp đi lặp lại như vậy. Đây là cuộc sống năm năm qua của cô” Lục Trầm quay đầu, nhàn nhạt nhìn về phía Lương Tiểu Ý: “Sau hôm nay, cô có còn cảm thấy tôi đang lừa gạt cô không?”

Khóe mắt của cô như sắp nứt ra!

Thình thịch Tiếng trái tim đập rõ ràng như vậy, nỗi đau xé lòng cũng rõ ràng không kém.

Toàn thân Lương Tiểu Ý run rẩy dữ dội… Cô biết. Lần này, bệnh cũ phát tác càng ngày càng nghiêm trọng.

Trong lòng Lục Trầm “lộp bộp” một cái, anh ta không kịp đưa tay ra đỡ đã thấy Lương Tiểu Ý mềm nhũn ngã xuống đất.

Trong lúc cô sắp ngã xuống một bên, có một bóng người lao tới nhanh như chớp, kèm theo nồng nặc mùi rượu.

Lục Trầm còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy một người đàn ông toàn thân lôi thôi, lộn xộn ôm thật chặt người phụ đang toát mồ hôi lạnh, mặt cắt không còn một giọt máu vào trong ngực.

“Tiểu Ý! Tiểu Ý!” Tiếng gào của người đàn ông xuyên thấu trái tim, đau triệt đáy lòng, khiến cho người nghe cũng cảm thấy thương tiếc! Anh đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi của người đàn ông giăng đầy tơ máu, hung tợn nhìn Lục Trầm, hét: “Nếu em ấy xảy ra chuyện gì! Tôi sẽ hận chính bản thân tôi!”

Bởi vì cậu là anh em của tôi, tất cả những việc cậu làm đều vì tôi, tôi không thể trách cậu càng không thể hận cậu.

Nếu không thì tôi không phải là người. Nhưng mà, nếu em ấy có xảy ra chuyện gì, tôi sẽ hận, tôi không thể hận cậu, tôi chỉ có thể hận chính tôi!

Lục Trầm sững sờ, chạy theo giọng nói ở phía trước.

Đi xuống lầu và lên xe, đi thằng đến bệnh viện Nhân Dân số 1.

“Nhanh lên!” Tô Lương Mặc hét lên với Lục Trầm, Lục Trầm đánh mạnh vào vô lăng. “Này, nhanh lắm rồi, đây cũng không phải là máy bay!”

“Bệnh viện xa quá!”

Lục Trầm nghe thấy lời nói của Tô Lương Mặc, than thầm trong lòng: “Gần đến rồi, nơi đó xa quá!” Tô Lương Mặc gấp đến sắp phát điên.

“Ngày mai chuyển viện đi!”

“…” Lục Trầm không nói nên lời.

Bình luận

Truyện đang đọc