TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 853

Đi t Cô ta kéo va li hành lý của mình ra, sắp xếp xong thật nhanh thì thấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường mình, con ngươi đảo một vòng, cầm điện thoại lên gọi cho Lương Tiểu Ý.

“Tắt máy ư?” Đường Điềm mím môi, bỗng nhiên cười nhạt: lầu hai.

“Cố tình phải không? Lương Tiểu Ý, chị em thân thích nhà mình, cô cũng có thể không nể mặt như thết Giỏi lắm! Cô cũng đừng trách tôi lòng dạ độc ác!”

Trong đôi mắt hạnh nhân của Đường Điềm, vẻ đố kị méo mó chợt lóe lên rồi biến mất!

Mặc kệ Lương Tiểu Ý làm cái gì thì Đường Điềm cũng nhất quyết tìm đủ lý do để bắt bẻ. Ngay cả việc hôm nay điện thoại của Lương Tiểu Ý mở máy, nếu cô không kịp nghe điện thoại, Đường Điềm cũng có thể suy nghĩ theo hướng xấu đổ mọi tội lỗi lên đầu người ta.

Trên đời này có một loại người chỉ biết chứa đầy sự tiêu cực trong đầu… Mà lòng dạ của loại người này cũng đen tối đến đáng sợ.

Họ ích kỷ tự lợi, không hề tự nhìn lại bản thân mình mà còn cảm thấy mình vừa lương thiện lại vô tội, tất cả đều là do người khác đối xử tệ bạc với họ, đều là lỗi lâm của người khác.

Đường Điềm chính là loại người này.

Đường Điềm đứng bật dậy kéo rương hành lý rồi đi ra khỏi phòng.

Lúc đi tới đầu cầu thang, Đường Điềm nhìn thoáng qua lầu ba, nơi đó… là nơi ở của người đàn ông bí ẩn đẹp trai lại nhiều tiền trong lời đồn.

Đường Điềm nhớ tới những bộ quần áo sang trọng, túi xách và giày xa xỉ trong phòng…. “Một ngày nào đó!”

Cô ta đột nhiên siết chặt nắm tay. Trong mắt hừng hực dã tâm!

Cô ta đi xuống lầu.

“Chờ đã” Lục Trầm lạnh nhạt nói.

“Làm gì vậy?” Đường Điềm xụ mặt hỏi.

Lục Trầm móc một điếu thuốc ra rồi châm lửa, sau khi hút một hơi thì kẹp thuốc hút vào ngón tay rồi chỉ vào hai đàn em của mình, nói: “Kiểm tra hành lý của cô Đường một chút. Lỡ như cô Đường tinh mắt rồi lấy thứ gì đó trong biệt thự đi thì không được tốt cho lắm”

Nghe vậy, sắc mặt của Đường Điềm lập tức thay đổi.

Trên mặt cô ta chợt hiện lên vẻ hoảng hốt.

Thấy hai người đàn ông vạm vỡ đang tiến tới muốn lục soát túi, cô ta vội vàng đứng cản phía trước hành lý, quát: “Làm gì đó? Các người làm vậy là đang ức hiếp người khác đấy! Hơn nữa các người tự ý lục lọi hành lý của người khác là đã vi phạm pháp luật rồi!

“Sao cô Đường gấp gáp quá vậy, chắc không phải do bị tôi nói trúng tim đen rồi đó chứ, chẳng lẽ trong hành lý này thật sự có thứ gì đó không nên xuất hiện hay sao?” Lục Trầm rít một hơi thuốc lá rồi cười mỉa nói: “Tôi chỉ tốt bụng khuyên cô Đường một câu thôi, nếu thật sự có cầm thứ gì không nên cầm thì bây giờ tự mình lấy ra đi”

“Không có!” Đường Điềm lập tức chối đây đẩy không nhận tội.

Lục Trầm nhướng mày nói tiếp: “Hả, nếu không có thì tốt quá rồi. Chỉ sợ cô Đường vẫn chưa biết lúc trước có một tên khốn lấy đồ của Tô Lương Mặc, sau này tay chân của tên khốn kia đều bị người của Tô Lương Mặc bẻ gãy hết. Cho nên tôi muốn nói rằng đừng nên tùy tiện lấy đồ của Tô Lương Mặc”

Sắc mặt của Đường Điềm lập tức trở nên trắng bệch.

Trong mắt hiện rõ sự chột dạ, nhưng vẫn cắn răng ngoan cố nói: “Tôi không có lấy!”

“Nếu cô Đường thật sự không lấy, chúng tôi cũng không thể đổ oan cho người tốt” Mặc dù nói là nói như thế, nhưng phong cách của Lục Trầm lại đột nhiên thay đổi, anh ta híp mắt lạnh lùng thốt ra một chữ: “Xét!”

“Vâng!”

Bình luận

Truyện đang đọc