TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 342

Căn chặt môi, sự phẫn nộ hiện lên trong đôi mắt to tròn, ngay sau đó không nhìn thấy nữa, cô ta tủi thân nói: “Tôi lo lắng cho Tiểu Ý và cả Lương Mặc mới ở đây đợi Lương Mặc quay lại. Hơn nữa tuy tôi không làm việc ở Tô Thị, nhưng tôi cũng không phải là người ngoài. Tôi là vợ sắp cưới của Lương Mặc”

“Ha ha”, Lục Trầm không nhịn được mà bật cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, nhìn chằm chằm Ôn Tình Noãn với khuôn mặt cực kỳ tủi thân vô tội, một lần nữa cảm thấy vẫn là Lương mập đáng yêu hơn. Ôn Tình Noãn thảo mai giả tạo quá, giọng nói lạnh lùng kèm theo tiếng cười nhạo: “Cô Ôn, trước kia cô vẫn chưa loại bỏ hết khối u trong não nên bây giờ não cô vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, đúng không? Hay là mặt cô quá dày?”

Chiếc mặt nạ dịu dàng thân thiện của Ôn Tình Noãn không còn giữ được nữa, ánh mắt đằng đẳng sát khí, mắt trừng lên nhìn Lục Trầm ở cửa phòng làm việc: “Giám đốc Lục nói có chút quá đáng rồi. Mong giám đốc Lục hãy nhớ rõ thân phận của mình, tôi là vợ sắp cưới của Lương Mặc, sau này giám đốc Lục sẽ phải kính cẩn gọi tôi một tiếng ‘Bà chủ Tô’ đó “

Lục Trầm nheo mắt, Ôn Tình Noãn đang nhắc nhở anh ta, anh ta chỉ là một nhân viên còn cô ta là vợ sắp cưới của Boss, thế nên bây giờ anh ta phải khách sáo với cô ta một chút.

Lục Trầm không hề che giấu đi sự châm biếm mỉa mai trong đôi mắt hoa đào của anh ta.

Anh ta lại cảm thấy, quả nhiên ngay từ đầu đã ghét người phụ này là có lý do của nó.

“Cô Ôn mới là người nên uống thuốc đó. Lục Trầm vốn không muốn tính toán so đo với phụ nữ, nhưng Ôn Tình Noãn đã không cần mặt mũi nữa thì không thể trách anh ta được rồi: “Tôi chỉ biết, Lương Mặc của chúng tôi đã kết hôn, vợ cậu ấy là Lương Tiểu Ý. Nếu cô Ôn cứ muốn nói mình là vợ sắp cưới của Lương Mặc, vậy thì tôi không thể không khâm phục quyết định muốn làm người thứ ba phá hoại tình cảm vợ chồng người khác của cô Ôn”

“Ai là người thứ ba? Lương Tiểu Ý mới là người thứ ba, nếu không có cô ta tôi với Lương Mặc đã đính hôn rồi! Là cô ta đã cướp mọi thứ vốn thuộc về tôi”

Ôn Tình Noãn phãn nộ, có thế nhìn ra lửa giận bùng bùng trong ánh mắt cô ta… Quả nhiên Lục Trầm không hề ưa cô ta, coi cô ta như kẻ thù, nhưng tại sao?

Lục Trầm cũng phẫn nộ, từng bước từng bước đến trước mặt Ôn Tình Noãn: “Cái gì mà mọi thứ vốn thuộc về cô?

Lương Mặc sao?” Anh ta nói: “Hay vốn là hạnh phúc của cô?

Ôn Tình Noãn, cô sai rồi, là cô cướp đi hạnh phúc của Lương Tiểu Ý”

“Anh có ý gì? Anh đừng có quên, tôi ở bên Lương Mặc mười năm rồi! Tình cảm suốt mười năm qua, là bởi vì Lương Tiểu Ý người phụ nữ đê tiện kia mới đi đến bước đường này!”

“Ha ha ha” Lục Trầm bỗng nhiều bật cười: “Thật là buồn cười! Ôn Tình Noãn, cô có biết cô ở bên Lục Trầm suốt mười năm là trộm từ chỗ của Lương Tiểu Ý không?”

Nghe xong Ôn Tình Noãn có chút hoảng hốt… chẳng có lẽ Tô Lương Mặc đã biết người cứu anh năm đó là Lương Tiểu Ý?

Nhận thức được điều này, Ôn Tình Noãn lại càng nhìn Lục Trầm với ánh mắt của kẻ thù: “Lời của giám đốc Lục thật nực cười và Lương Mặc ở bên nhau hơn mười năm, từ lúc cấp ba đã ở bên nhau rồi, tôi có thể trộm được gì từ chỗ của Lương Tiểu Ý người phụ nữ kia chứ?” Cô ta nói như vậy cũng để thăm dò xem rốt cuộc Lục Trầm biết bao nhiêu, nếu Lục Trầm biết thì chắc chắn Tô Lương Mặc cũng đã biết.

Lục Trầm không muốn nhiều lời với cô ta, mặt trâm xuống, đứng tránh ra để chỗ cho cô ta đi, nhìn về phía cửa phòng làm việc nói: “Cô Ôn, không còn sớm nữa, nhân viên của Tô Thị đã tan làm hết rồi, mời cô ra khỏi Tô Thị. Sau này không có sự cho phép của Tổng giám đốc Tô, mong cô đừng tự ý ở lại phòng làm việc của Tổng giám đốc”

Anh ta không chút nể nang nói những lời này. Nhưng Ôn Tình Noãn lại thở phào nhẹ nhõm… Có vẻ là cô ta nghĩ nhiều rồi, tên họ Lục không hề biết gì cả.

Cô ta đã đặt cái bẫy này từ hồi cấp hai, cô ta hành động rất kín. Nếu cô ta không nói thì sẽ không có ai biết. Có điều Ôn Tình Noãn rất kinh ngạc khi Lương Tiểu Ý người phụ nữ ngu ngốc kia lại phát hiện ra.

Có điều chỉ cần cô ta không nói, Lương Tiểu Ý người phụ nữ ngu ngốc kia cũng không nói thì mọi người sẽ không ai biết.

Lúc Ôn Tình Noãn đi qua Lục Trâm vẫn không quên ăn miếng trả miếng, cười lạnh nói: “Anh cũng chỉ là thư ký của Lương Mặc thôi, oai phong thật đó “

Bình luận

Truyện đang đọc