TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 491

Và cách để mẹ giải quyết tâm bệnh của mẹ một cách nhanh gọn đó là …

Đôi mắt của cậu bé lạnh lẽo nhìn … Chỉ có thể để người đàn ông kia chịu oan ức mà thôi! Tuy nhiên, tất cả những điều này là đều là quả báo mà ông ta phải gánh lấy mà thôi!

Tại đồn cảnh sát Lương Tiểu Ý bất mãn. Ngồi đối diện cô chính là người đàn ông chết kia! Điều đáng đáng ghét hơn là đôi mắt của anh từ đầu đến cuối không rời cô dù chỉ một giây! Thật khó chịu!

“Đồng chí cảnh sát! Bọn họ mới là kẻ phạm tội, tôi chỉ là người bị hại mà thôi, tại sao tôi lại phải ngồi cùng phòng với họ?” Lương Tiểu Ý có chút không hài lòng, đứng dậy hỏi người cảnh sát trẻ tuổi đang đứng ở bên cạnh. Chuyện này sao có thể như vậy được!

“Cô Lương, hiện tại tất cả các phòng công vụ đều vô cùng bận rộn. Dạo gần đây các vụ trộm cắp, móc túi…ngày càng gia tăng. Vì vậy nên đây là căn phòng duy nhất còn trống”

Cảnh sát mỉm cười nói.

Lục Trầm ngồi bên cạnh trao cho viên cảnh sát một cái nhìn vô cùng trìu mến. Hahaha … Thật không tồi!

Khóe môi Lương Tô Mặc khẽ cong lên, đôi mắt đầy ngang ngược nhìn Lương Tiểu Ý … Cô ngốc này vẫn ngốc nghếch như ngày nào.

Trên đường đến đồn cảnh sát, anh đã nhờ Lục Trầm liên lạc, đánh tiếng với đồn cảnh sát bên này.

Lương Tiểu Ý hoàn toàn không hề hay biết, cô đã bị mắc bấy từ lúc nào không hay.

Tô Lương Mặc im lặng nhìn người phụ nữ đối diện.

“Em gầy đi”

Anh nói.

Lương Tiểu Ý khịt khịt mũi, phớt lờ câu nói của anh.

Tô Lương Mặc không quan tâm, chỉ là trên gương mặt ấy, một tia buồn bã xẹt qua trong mắt anh.

Mọi thứ đều không thể thoát khỏi đôi mắt của Lục Trầm.

Anh liền đứng dậy, liếc nhìn viên cảnh sát như ra hiệu, rồi hai người cùng bước ra ngoài.

Thấy vậy, Lương Tiểu Ý ngay lập tức hiểu ra.

Cô giận dữ nhìn chằm chăm vào Tô Lương Mặc ngang ngược đang ngồi phía đối diện: “Là anh! Là do anh đúng không!” Lương Tiểu Ý giận điên lên: “Tôi đang tự hoài nghi rằng có mỗi vấn đề này tại sao có thể giải quyết lâu đến thế, lấy lời khai cũng phải mất nhiều thời gian như vậy, lại còn để tôi cùng các anh ở chung một phòng nữa chứ! Hóa ra! Hóa ra tất cả đều là do anh động tay động chân vào.”

Đôi mắt cô ngập tràn sự căm phẫn, anh vẫn chẳng hề thay đổi! Bất kể người khác có muốn hay không, bất kể điều đó có ảnh hưởng đến người khác hay không, nhưng chỉ cần Tô Lương Mặc muốn, anh sẽ không từ bất kì một thủ đoạn nào để có được nó. Cũng giống như năm ấy, anh khiến cô cảm thấy thật ân hận, tự ngược đãi bản thân mình.

Lương Tiểu Ý đứng phắt dậy, cầm lấy túi xách, lạnh lùng đi về phía cánh cửa đang đóng!

Phải ở thêm với anh ta thêm một giây thôi cũng khiến cô cảm thấy phát tởm!

Lương Tiểu Ý vặn lấy nắm cửa, nhưng không hiểu sao dù làm cách nào cô cũng không thể mở ra.

Lửa giận xông lên tận não!

Cô nghiến răng nghiến lợi, năm chặt tay lại, rồi quay phắt lại!

Cô hằm hằm nhìn anh: “Anh Tô, anh thực sự nghĩ rằng tôi vẫn còn là Lương Tiểu Ý năm ấy ư?” Cô cười khẩy: “Anh nhầm rồi!”

Lời vừa dứt, Lương Tiểu Ý không thèm nhìn Tô Lương Mặc, tức tối lôi từ trong túi xách chiếc điện thoại di động rồi ấn một dãy số dài. Lông mày nhíu chặt lại. Anh nghĩ cô vẫn là một Lương Tiểu Ý yếu đuối, dễ bị người khác bắt nạt trước kia sao?

Thật sai lầm!

“Luật sư Mục, anh có thể đến đón tôi được không? Tôi …

Chưa kịp dứt lời, thì đôi cánh tay thon dài đã nhanh chóng giật lấy điện thoại cô.

Bình luận

Truyện đang đọc