TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 723

Cô vừa mơ màng ngủ được một lát thì tiếng gõ cửa đã vang lên.

“Mở cửa! Lương Tiểu Ý! Cô mở cửa cho tôi!”

Lương Tiểu Ý mở mắt ra, cô xoa xoa đôi mắt mơ màng ra mở cửa. Vừa mở cửa ra, cô liền thấy Lục Trầm đang đứng bên ngoài, thím Trương đang đứng bên cạnh thuyết phục anh ta.

Lương Tiểu Ý liếc nhìn Lục Trâm, sau đó quay sang nói với thím Trương: “Thím Trương, không sao đâu, thím đi làm việc của mình đi”

Cô còn đang mặc đồ ngủ: “Đợi một lát tôi đi lấy áo khoác rồi quay lại ngay, anh đến phòng khách ngồi chờ một lát”

Sắc mặt Lục Trầm tái xanh, anh ta đi xuống phòng khách ngồi, chỉ một lát sau Lương Tiểu Ý đã đến.

Lục Trầm vào thẳng vấn đề luôn: “Lương Tiểu Ý, rốt cuộc thì cô còn định trốn chạy đến bao giờ nữa?”

Lương Tiểu Ý mỉm cười, nhưng nụ cười của cô cứng ngắc: “Tôi không hiểu ý anh muốn nói cái gì?”

Lục Trầm hừ lạnh một tiếng: “Lương Tiểu Ý, cô cho là những năm nay Tô Lương Mặc sống tốt lắm sao?”

“Anh ấy sống tốt hay không thì có liên quan gì đến tôi?”

“Không liên quan? Sao lại không liên quan? Lương Tiểu Ý, nếu cô hận cậu ấy, mong cô hận thật sâu đậm. Còn nếu cô vẫn yêu cậu ấy, thì mong cô toàn tâm toàn ý yêu cậu ấy! Đừng trốn chạy nữa! Thái độ lúc nóng lúc lạnh của cô như thế là thế nào? Hai người sống cùng nhau không minh bạch như thế, chẳng nhẽ không ngượng ngùng sao?”

Lời nói của Lục Trầm vô cùng sắc nhọn: “Cô trở về từ cõi chết một lần, chắc cô càng hiểu điều này hơn những người khác, cuộc đời một con người ngắn lắm, không có thời gian để làm lại nữa đâu!”

Sắc mặt Lương Tiểu Ý bỗng chốc trắng bệch!

Lương Tiểu Ý cảm thấy bối rối, hỏi Lục Trầm: “Rốt cuộc anh có ý gì?”

“Có ý gì à?” Lục Trầm nở nụ cười, lúc nãy anh ta ở ngoài phòng ngủ của Lương Tiểu Ý, khi mở cửa ra thì thấy cô vẫn còn đang ngái ngủ, Lục Trầm cảm thấy Tô Lương Mặc thật khổ sở, cảm thấy tức giận thay cho anh.

“Nhìn đi! Cậu thì ở nơi nào đó sống như trong địa ngục, còn người con gái cậu nhớ thương trong lòng thì ở trong nhà ngủ thật thoải mái đây này”

“Lương Tiểu Ý, đi theo tôi” Lục Trầm nắm lấy tay của Lương Tiểu Ý kéo cô ra ngoài cửa, Lương Tiểu Ý nhăn mặt nói: “Lục Trầm, anh buông tay tôi ra”

“Đi, cùng, tôi” Lục Trầm đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đào hoa nhìn về phía Lương Tiểu Ý làm cô cảm thấy lo lắng, cô biết bên trong đôi mắt đào hoa ấy lúc cười lên sẽ mang theo vẻ bất cần và đùa cợt.

Nhưng Lương Tiểu Ý lại không biết, đôi mắt này một khi nghiêm túc thì cũng rất đáng sợ.

Biểu tình của Lục Trầm nghiêm túc khiến cho đầu óc của Lương Tiểu Ý loạn lên. Trong khoảnh khắc này cô bị Lục Trầm mạnh mẽ kéo ra khỏi cửa.

Dọc đường đi Lương Tiểu Ý bị Lục Trâm thô lỗ kéo về phía trước. Trong màn đêm yên tĩnh, Lương Tiểu Ý cảm thấy tức giận, nhưng mà sức của đàn ông mạnh hơn phụ nữ, đây là ưu thế của họ.

Lương Tiểu Ý bị lôi lên xe, đúng hơn là bị Lục Trâm mạnh mẽ ném vào trong xe. Vừa lên xe, Lương Tiếu Ý chuẩn bị chạy xuống thì nghe thấy tiếng khóa cửa xe lại.

“Cạch”

Bây giờ cô rất muốn chạy trốn, không hiểu sao trong lòng cô có linh cảm không nên đi cùng Lục Trầm.

Lương Tiểu Ý cố gắng kéo chốt khóa cửa xe, Lục Trầm nhìn thấy thì cười lạnh: “Đừng có phí sức, tôi không giống như Tô Lương Mặc đâu”

Mặt của Lương Tiểu Ý đỏ bừng lên… Tôi không giống như Tô Lương Mặc. Lục Trầm nói câu này thật độc ác.

Cho dù là Tô Lương Mặc có làm gì đi nữa thì cũng sẽ nhường nhịn cô mấy phần.

Bây giờ chạy trái chạy phải cũng không thoát được, Lương Tiếu Ý bắt đầu bình tĩnh lại, nhắm mắt ngậm miệng. Hai tay cô khoanh lại rồi dựa vào sau ghế, sau đó cô quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe, im lặng không nói gì.

Nhưng một lúc sau, cô nhíu mày nhìn về phía Lục Trâm hỏi: “Anh đưa tôi đi đâu vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc