Chương 490
Khi Lục Trầm đang phấn khích xem trò vui, vị sỹ quan cảnh sát trẻ tuổi họ Lý đó quay sang nhìn anh rồi nói: “Cả anh nữa.
Mời anh theo chúng tôi về đồn cảnh sát để làm việc.”
Hả?
“Tôi cũng phải đi?” Lục Trầm trố mắt nhìn viên sỹ quan cảnh sát, anh cao giọng hỏi lại một cách hoài nghỉ: “Này, đồng chí cảnh sát, chuyện này rõ ràng không liên quan gì đến tôi mà. Anh xem xem, như cậu kia đang đứng ở bên trong căn nhà, như vậy mới gọi là đột nhập trái phép chứ. Anh xem, từ đầu đến cuối, tôi rõ ràng chỉ dám ngồi ở trên chiếc ghế trắng ngoài sân thôi mà”
Câu nói của anh khiến Tô Lương Mặc phải quay lại nhìn…
Lục Trầm thấy thế, liên giả vờ ho … Khụ khụ khụ … Không phải là anh gặp nạn mà bỏ bạn … Chỉ là nếu phải vào tù với tội danh xâm phạm trái phép nhà riêng của người khác, lại còn sàm sỡ phụ nữ nữa … Nếu điều này bị truyền ra bên ngoài, anh còn đâu mặt mũi để đi gặp người khác?
“Hai vị, mời.” Cảnh sát Lý lạnh lùng nói.
Lương Tiểu Ý mỉm cười thỏa mãn.
Nhưng vào chính lúc này!
Tô Lương Mặc, người từ đầu đến cuối vốn im lặng không nói gì, chỉ tay về phía Lương Tiểu Ý rồi nói: “Cảnh sát, không chỉ có lời khai của chúng tôi cần được ghi lại, mà còn của nạn nhân nữa, đúng chứ?”
Ách…. Có ý gì? Lương Tiểu Ý bỗng có một linh cảm xấu.
Quả nhiên!
“Theo lý mà nói, thì đúng là như vậy.” Sĩ quan Lý quay sang Lương Tiểu Ý nói: “Vậy thì phiền cô Lương đi theo chúng tôi để lấy lời khai”
“…” Miệng của Lương Tiểu Ý bây giờ đã biến thành hình chữ “O’!
Lại còn thế nữa ư?
Không phải thế chứ!
Trong nháy mắt, Lương Tiểu Ý á khẩu, như thể ăn phải hoàng liên vậy: “Không phải, đồng chí cảnh sát … Không phải như vậy chứ. Bọn họ xâm phạm nhà riêng của tôi, tại sao tôi cũng phải đi? Người phạm lỗi là họ cơ mà, đâu phải tôi!”
“Không phải là cô Lương đã phạm lỗi, chỉ là phiền cô đến đồn cảnh sát với tư cách là người bị hại để chúng tôi có thể lấy lời khai. Đây là quy trình bắt buộc”
Lúc này, trên ban công tòa nhà số 11 thuộc khu biệt thự Đồng Hải, một cậu bé bốn năm tuổi đang dõi theo chiếc xe cảnh sát rời đi. Gương mặt nhỏ của cậu bé giống hệt Tô Lương Mặc! Đôi môi cậu mím chặt, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.
Đây là lỗi của cậu. Không ngờ rằng người đàn ông này có thể tìm ra sớm như vậy!
Cậu cố tình dụ dỗ người đàn ông này mắc câu, để ông ấy chủ động đi tìm hai mẹ con cậu. Nhưng không nghĩ rằng người đàn ông này lại có thể tìm ra nhanh đến thế! Cậu càng không thể ngờ rằng, người mẹ ngốc nghếch của cậu thực sự đã gọi cảnh sát!
Những năm qua, cậu biết rằng vì sức khỏe của mình không tốt, ngay từ khi sinh ra, cậu đã mang rất nhiều bệnh tật.
Bất cứ khi nào cậu bị cơn đau đớn dày vò, mẹ lại càng tự trách mình nhiều hơn. Mẹ hận người đàn ông đó, nhưng mẹ lại càng hận bản thân mình hơn. Bởi vì mẹ nghĩ răng chính cơ thể yếu đuối của mình mà là nguyên nhân chính khiến cho thể trạng của cậu trở nên yếu như vậy.
Mấy năm nay, mẹ cùng chú Savvy đang tìm cách sáng chế ra các loại thuốc để có thể giúp cậu thoát khỏi những cơn đau này.
Cậu biết rằng việc tự trách bản thân dường như đã trở thành bóng ma tâm lý trong lòng mẹ. Để có thể chữa khỏi tâm bệnh ấy, chi bằng … cần phải diệt trừ tận gốc!
Cậu muốn giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng, đã làm là làm đến cùng. Nếu không thể, thì tốt nhất là đừng có làm!