TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 398

“Đến đó làm gì?” Mặc dù Tô Lương Mặc đã không kiềm chế được nữa rồi nhưng anh vẫn mở miệng hỏi.

Ông nội Tô cười lạnh: “Không phải ta đã nói rồi sao? Nếu đứa con trong bụng người đàn bà kia đích thực là máu mủ của nhà họ Tô, thì ta chắc chăn sẽ giữ nó lại. Giả Hùng đến bệnh viện nhân dân số 1 đưa người đàn bà kia đi lấy nước ối làm xét nghiệm”

Ầm!

Cả người Tô Lương Mặc chao đảo!

Nếu người đứng trước mặt anh không phải là ông nội của mình, thì anh đã tự tay bóp chết ông ta!

Đúng lúc này chú Phùng nói: “Đại thiếu gia, cậu đừng trách lão gia vội, tính mạng của cô Lương quan trọng hơn” Chú Phùng nghĩ, nếu chuyện đã đến mức này rồi thì không cần phải giấu thêm nữa. Chú vừa nhận được điện thoại của Giả Hùng, vậy thì, chú phải nói cho lão gia và đại thiếu gia.

Tô Lương Mặc cả kinh, mặt anh biến sắc: “Chú Phùng! Chú vừa nói gì?”

“Chú Giả vừa gọi điện thoại đến, nói là cô Lương bị ngã, chảy máu rồi, bây giờ bác sĩ đang cấp cứu”

Tiếng sấm ầm ầm vang lên trong đầu anh!

Mặt Tô Lương Mặc biến sắc, tim gan anh đang lộn tùng phèo với nhau Lục Trầm và Hứa Thần Nhất vội vàng đứng lên đỡ Tô Lương Mặc vừa nhận đả kích lớn. Cơ thể cao lớn rắn rỏi của anh chao đảo như bị gió thổi sắp ngã… Lục Trầm và Hứa Thần Nhất mặt đều biến sắc: “Cậu tỉnh táo lại đi! Lương mập đang cần cậu!”

Âm!

Sau khi Tô Lương Mặc nghe thấy tin dữ, cả người anh ngây ngốc, mắt tối sâm. Nhưng vừa nghe thấy lời Lục Trầm nói, anh lập tức tỉnh táo lại.

Tô Lương Mặc định thần lại, cả người khí thế hừng hực!

Anh trừng mắt nhìn ông nội Tô, ánh mắt đầy oán hận khiến người ta kinh sợ!

Anh nghiến răng ken két, nghiến răng nói: “Nếu cô ấy và đứa bé có mệnh hệ gì, tôi sẽ không bao giờ mở miệng gọi ông một tiếng ông nội!”

Đôi mắt đang cụp xuống của ông nội Tô đột nhiên mở trừng, ông mở trừng mắt không dám tin nhìn ba bóng lưng đã bước ra xa… “Âm!”

“Lão gia! Ông chú ý sức khỏe!” Mặt chú Phùng biến sắc, chú sợ hãi chạy đến chỗ ông nội Tô. Ông nội Tô mặt trắng bệch, môi tím bầm, tay ôm ngực thở hắt ra. Những người nhà chú Hai bên cạnh đều ùa lên: “Ông nội, ông chú ý sức khỏe!”

“Đúng thế! Ông nội” Tô Mẫn Hân cũng khuyên ông, cô ta không hiểu, rõ ràng là một người đàn bà lòng dạ độc ác, tại sao anh cả lại quan tâm như thế chứ. Cô ta càng có cảm giác, Lương Tiểu Ý là người vô cùng đáng ghét.

Một lúc lâu sau ông nội Tô mới từ từ tỉnh lại, khuôn mặt xanh xao của ông ta nhìn chằm chằm về phía Tô Lương Mặc biến mất, ánh mắt ông ta thay đổi, ông ta kiên quyết nói với chú Phùng: “Nhất định phải khiến người đàn bà đó rời khỏi Lương Mặc”…

Hôm nay ông nội Tô đã nhìn ra được, sức ảnh hưởng của cô đến cháu nội ông ta lớn như thế nào rồi. Đàn ông nhà họ Tô có thể yêu chiều đàn bà, nhưng không thể thật lòng yêu bất kỳ người phụ nữ nào hết!

Càng không thể… để Tô Lương Mặc giẫm lên vết xe đổ của bố nó được! Nhất định phải khiến người đàn bà kia rời khỏi cháu trai ông ta, không bao giờ để cô xuất hiện bên cạnh cháu trai ông ta!

Mặt chú Phùng cứng ngắc, chú muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ đáp: “Vâng”

Một xe ôtô, phi như bay trên đường, hai xe ôtô phía sau đã không theo kịp ôtô đi trước nữa rồi.

Trong lòng Tô Lương Mặc bây giờ chỉ có Lương Tiểu Ý và đứa bé mà thôi.

Cô và con, đều không được xảy ra chuyện gì!

Giả Hùng nhận được một cuộc điện thoại, chú Phùng gọi đến, nói đại thiếu gia sắp đến nơi rồi.

Giả Hùng đã chuẩn bị xong để gặp Tô Lương Mặc, nhưng không ngờ đại thiếu gia lúc nào cũng trầm ổn, tính tình kiềm chế, hôm nay lại có thể hoảng loạn đến mức độ này.

Tô Lương Mặc vừa đến, viện trưởng, mặc dù nhà cách ở cách xa bệnh viện, cũng vội vàng chạy đến.

“Anh Tô, tình hình bây giờ như thế này, ý thức muốn sống của thai phụ không mạnh mẽ. Hơn nữa… trạng thái tinh thần như thế rất vô cùng không tốt” Một bác sĩ đi ra nói, găng tay phẫu thuật toàn máu, Tô Lương Mặc vừa nhìn thấy, anh liền sợ hết hồn hết vía.

Mắt anh đầy phẫn nộ: “Ý của anh là gì?”

“… Chúng tôi vẫn đang toàn lực cấp cứu cho bệnh nhân, nhưng nếu như xảy ra tình huống ngoài ý muốn, anh Tô, anh chọn giữ mẹ hay giữ con?”

Bác sĩ vừa nói xong…

“Giữ mẹ” Tô Lương Mặc không cần suy nghĩ nói luôn: “Tôi cần cô ấy bình an” Con sau này sẽ lại có. Anh chỉ cần cô bình an.

Mặt chú Giả tối sâm: “Đại thiếu gia, lão gia đã dặn rồi, giữ con bỏ mẹ”

Khóe môi anh nhếch lên nụ cười lạnh: “Lão gia sắp có thể yên giấc ngàn thu rồi”

“Đại thiếu gia nói thế là ý gì?” Chú Giả kinh sợ: “Lời này của đại thiếu gia có phải là vô cùng bất kính rồi không?”

“Ha ha” Tô Lương Mặc lãnh đạm nhìn Giả Hùng, ánh mắt lạnh lẽo: “Chú Giả, chú lo cho chú là được rồi. Nếu đứa bé trong bụng vợ tôi có mệnh hệ gì, đừng trách tôi lấy mạng đổi mạng, giết đứa bé trong bụng con dâu chú”

Bình luận

Truyện đang đọc