TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 769

Rất hiển nhiên, thứ mà Tiểu Ý cần gấp bây giờ là “Tô Lương Mặc”.

Trong trường học.

Thầy giáo Phó ban đầu còn rất bình tĩnh, nhưng Tô Lương Mặc không thèm quan tâm, bảo người đưa anh ta tới đồn công an, lúc đó Thầy giáo Phó mới sợ.

Vội vội vàng vàng gọi điện cho bố.

Thầy giáo Phó nói vài câu vào điện thoại, sau đó đưa điện thoại cho Tô Lương Mặc: “Bố tôi muốn nói chuyện với anh”

Tô Lương Mặc ôm một cậu con trai đặt lên đùi, như thể anh hoàn toàn không nghe thấy lời Thầy giáo Phó, tiếp tục trêu chọc hai cậu bé đang ngồi trên đùi mình.

Trong mắt Thầy giáo Phó hiện lên vẻ không hài lòng, anh ta biết hôm nay có thể gặp Hoành, nhưng thế này thì thật quá đáng.

Nhà họ Phó, vốn là gia đinh kinh doanh có tiếng ở Bắc Kinh. Bố anh ta là con trai duy nhất của Phó gia, một nhân vật nổi tiếng trên thương trường, vang danh ngất trời, có thủ đoạn, có năng lực lại quyết đoán. Chưa từng thấy ai không nể nang, không thèm tiếp chuyện với ông ấy.

Thầy giáo Phó cực kỳ khó chịu, thô lỗ dí điện thoại về phía trước, gần như chọc vào cằm Tô Lương Mặc.

‘Tô Lương Mặc đang nói chuyện này với hai cậu nhóc, thì đột nhiên một chiếc điện thoại di động xuất hiện trước mặt anh.

Người đàn ông mặt không cảm xúc liếc nhìn điện thoại di động gần trong gang tấc, cuộc điện thoại vẫn nhấp nháy màu xanh lục.

Mi mắt hơi nhấc lên, anh liếc nhìn Thầy giáo Phó đang ra vẻ vênh váo, khóe miệng khẽ nhếch thành một nụ cười lạnh, hờ hững bỏ lại một câu: “Nói với Phó Khải Sơn, ông ta vẫn còn chưa đủ tư cách nói chuyện với tôi. Để cho ông cụ Phó đến, may ra tôi nể mặt”.

Giọng người đàn ông lạnh lẽo như băng, sự độc đoán, ngang tàng không cần phải che giấu.

Ngồi trên đầu gối của Tô Lương Mặc, Lương Chi Hoành cụp mi xuống, hàng mi dài che đi sự kinh ngạc trong mắt cậu.

Có lẽ giữa anh em sinh đôi có cảm ứng, Lương Chi Hoành giờ phút này bị cảnh trước mặt làm cho khiếp sợ… Đây không phải là lần đầu tiên Tô Lương Mặc thể hiện sức mạnh quyền lực với hai anh em, nhưng lân đầu tiên để lại ấn tượng sâu sắc đến vậy với hai cậu nhóc.

Bố ruột của họ là người đứng trên đỉnh kim tự tháp, mà anh em bọn họ thì ra là con của một người như vậy… Đây là lần đầu tiên họ nhận ra rằng họ khác với những đứa trẻ khác.

Thầy giáo Phó nổi đóa!

Phó Khải Sơn, Phó Khải Sơn, Phó Khải Sơn là kỳ cựu trong giới kinh doanh! Phó gia là một gia tộc kinh doanh nổi tiếng lâu đời ở thủ đô! Muốn ông nội tự đến cầu xin, mày nghĩ mày là ai!

Thầy giáo Phó không muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn nên đã gọi điện cho bố mình, nhưng rõ ràng người trước mặt không hề nể nang gì.

Cũng không biết người trước mặt là ai, thuộc dòng họ nào, mà dám làm như vậy. Nhưng so về danh tiếng gia tộc, so xuất thân, nhà họ Phó không thua được!

Biểu cảm của Thầy giáo Phó thay đổi vài lần, cuối cùng cúp máy “bốp” một phát.

“Chuyện của tôi không cần nói nữa. Ông nội tôi là nhân vật có tiếng ở thủ đô, trong giới, danh vọng rất cao, đức cao vọng trọng. Không phải ai muốn gặp là gặp được ông ấy. Ngược lại, anh nghĩ anh là ai? Tôi không tin, với Phó gia sau lưng, với việc tôi chảy dòng máu chính thống của nhà họ Phó, xem anh làm gì được tôi! “

Thầy giáo Phó sừng sộ!

Anh ta không tin người đàn ông này thực sự dám làm gì mình.

Mấy người ở bên trông có vẻ kỳ lạ khi nghe những lời hung hãn tự cho mình là đúng của Thầy giáo Phó. Có người tỏ vẻ thương cảm với Thầy giáo Phó… Tên này thật ngốc.

Bình luận

Truyện đang đọc