TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 457

Khoảnh khắc Savvy Wayne Klutz sải bước ra khỏi máy bay, mái tóc màu nâu dưới làn gió của San Francisco, dưới ánh nắng chiếu rọi sáng lóa.

Một vệ sĩ với mái tóc bạch kim mắt xanh bước đến, khom người kính cẩn: “Thiếu chủ”

Savvy “ừ” một tiếng, liếc nhìn: “Mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi?”

“Vâng thưa Thiếu chủ, tất cả đều làm theo yêu cầu của ngài, một cánh đồng hoa hướng dương, bên cạnh cánh đồng hoa còn có biệt thự, đã mua tất cả rồi ạ”

“Rất tốt” Savvy mặt không biểu cảm, nghiêng đầu liếc nhìn Tô Lương Mặc: “Đám tang khi nào tổ chức, theo ý kiến của tôi, càng sớm càng tốt.”

“Vậy thì buổi chiều” Tô Lương Mặc mặt cũng không biểu cảm.

Đôi mắt màu nâu của Savvy hiện chút kinh ngạc, khóe miệng nhếch lên: “Để tôi nhắc nhở anh, đám tang và đám cưới phải tổ chức cùng nhau, bên anh đã chuẩn bị xong xuôi rồi chứ?”

Khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng hiện rõ sự xa lạ, Tô Lương Mặc ngẩng đầu lên, cơ thể cao lớn, với chiều cao này anh rất có lợi thế, đứng ở giữa đám đông cứ như con hạc đứng giữa đàn vịt. Đôi mắt sâu thẳm liếc nhìn Savvy một cái, nói: “Không liên quan đến anh”

“Hỗn xược! Dám vô lễ với Thiếu chủ!” Tên tóc bạch kim mắt xanh bỗng hét lên, sau đó bước lên phía trước, làm ra tư thế muốn đánh nhau. Lúc tên tóc bạch kim lộ ra ý định đánh nhau thì bên Tô Lương Mặc cũng làm ra tư thể sẵn sàng chiến đấu.

Nhìn điệu bộ này là muốn đánh nhau sao?

“Ha ha…” Đúng vời thời điểm căng thẳng này, Savvy bỗng nhiên bật cười: “Broo, lễ độ một chút, đây là người nắm quyền nhà họ Tô tiếng tăm lẫy lừng khu vực Đông Nam Á đó”

Hóa ra tên tóc bạch kim mắt xanh kia tên là Broo, Broo nghe xong, tuy có chút ngạc nhiên nhưng vẫn duy trì sự cảnh giác cao độ. Savvy vỗ lên vai Broo nói: “Thoải mái chút đi, anh †a tạm thời không phải kẻ thù”

Nhìn mà xem, đây chính là nghệ thuật nói chuyện… tạm thời không phải kẻ thù, vậy cũng có nghĩa là kẻ thù.

Broo với đôi mắt xanh như màu xanh của bầu trời, lúc này chăm chú nhìn mọi cử chỉ hành động của phía đối diện.

“Đi thôi” Savvy làm động tác “Mi cách tao nhã phong độ nghĩ Tổng giám đốc Tô còn rất nhiều chuyện cần giải quyế Mọi người lần lượt lên xe, hai chiếc xe Lincoln đen gần như đi ngang nhau. Còn trước sau hai chiếc Lincoln có vô số Mercedes và BMW, cả đoạn đường là một dàn xe đen đắt tiền, Mercedes dẫn đường, BMW theo sau, cảnh tượng này… chắc chắn là một nhân vật máu mặt.

Lúc Tô Lương Mặc có mặt ở sân bay San Francisco thì có rất nhiều người tập đoàn tài chính và các thể loại ông lớn đều để mắt đến anh.

“Ở đây rất yên tĩnh, có hoa hướng dương cô ấy thích” Đến nơi, một cánh đồng hoa hướng dương ở trước mặt, Savvy liếc nhìn Tô Lương Mặc: “Anh có lẽ vẫn chưa biết, cô ấy thích nhất không phải là hoa hồng lãng mạn, không phải bách hợp tươi mát mà là cánh đồng hoa hướng dương bao la? Mỗi lần cô ấy phát bệnh đều đến đây ngồi một lát. Tôi đoán lúc đó cô ấy đã đau đến không chịu nổi rồi, nhưng có thể cho cô ấy dũng cảm để sống tiếp không phải anh mà là cánh đồng hoa hướng dương này”

“Nước Z không phải có cách nói là chôn cùng một huyệt sao?” Đôi mắt màu nâu của Savvy hiện rõ sự ác ý không chút che giấu: “Nếu tôi là anh, tôi sẽ lấy cái mạng mình trả cho cô ấy” Anh ta chớp mắt, lông mi cong dài che đi sự độc ác nơi đáy mắt… Khóe miệng nhếch lên, nếu Tô Lương Mặc nghĩ không thông mà đi chết thì tốt biết bao.

Từ đó, Tiểu Ý sẽ là của anh ta.

Tô Lương Mặc rất bình tĩnh, bình tĩnh đến lạ lùng, anh nói: “Không cần nói khích tôi, tôi giữ cái mạng này vì còn có chuyện vẫn chưa hoàn thành” Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen ngòm không nhìn thấy đáy mắt, hàm ý sâu xa: “Chết mới là giải thoát”

Đây là San Francisco Mỹ, 13 tiếng đồng hồ, ban đêm của nước Z là ban ngày của San Francisco.

Hiệu suất làm việc của Savvy và Tô Lương Mặc rất cao, đến chiều, ở cánh đồng hoa hướng dương, một đám tang đang được diễn ra.

Đồng thời một đám cưới theo phong cách riêng cũng đang được diễn ra.

Bình luận

Truyện đang đọc