Chương 329
Ngay cả khi anh chà đạp lên cô, cô cũng không phản kháng không tức giận, thậm chí còn ngoan ngoan nghe lời sao? Anh muốn Lương Tiểu Ý biết làm loạn, biết tranh cãi và biết làm nũng với anh! Chứ không phải một cái xác không có linh hồn, không có chủ kiến, chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời!
Anh rõ ràng rất giận dữ chuẩn bị đi chất vấn cô, nhưng khi cô đứng lên, mọi phẫn nộ trong anh đều tan biến, thay vào đó chỉ con lo lắng lẫn hoảng hốt.
Cô chắc chắn không biết rằng lúc cô đứng lên, con ngươi mất đi tiêu cự, mơ màng nhìn về phía trước, phía trước chỉ là một khoảng trống không, cái khoảnh khắc đó, trong lòng anh cực kỳ sợ hãi. Cô chắc chắn không biết, cơ thể cô đung đưa loạng choạng như thể bị gió thổi, cái khoảnh khắc đó, anh muốn cho mình hai cái bạt tai.
Lúc cô ngã xuống nền nhà, cảm xúc được giấu giếm trong lòng Tô Lương Mặc nhất thời bùng nổ. Anh lao về phía trước như chạy nước rút đường chạy 100m, tiếng hét kinh động trời đất khiến nhân viên trên tầng 65 sợ đến mức tay run cầm cập, cốc nước rơi xuống đất.
“Tiểu Ý! Cẩn thận!” Tô Lương Mặc không có thời gian suy nghĩ, tại sao anh lại khó chịu như vậy, tại sao anh lại hối hận như vậy, tại sao anh lại hoảng hốt lo lắng. Anh chỉ sợ rằng nếu cô ngã xuống nhất định sẽ bị mảnh vỡ trên sàn nhà làm bị thương.
Sự ấm áp của bàn tay bên dưới khiến Tô Lương Mặc thở phào nhẹ nhõm… không sao rồi, không sao rồi, cuối cùng cũng kịp, cuối cùng cũng đỡ được rồi.
Nhưng chỉ giây sau, con ngươi của anh co lại dữ dội.
Cô đang cười, môi cô mấy máy: “Tôi rất muốn trở thành người thực vật giống như Ôn Tình Noãn”
Không cần mang theo sự áy náy đối với Savvy, mỗi ngày đối mặt với người hại chết Savvy, nhưng đó là người đàn ông mà cô yêu nhất cuộc đời này.
Không cần lang thang, giằng xé, giày vò mỗi ngày trong mối tình cảm này nữa.
Người tôi yêu hại chết người đối xứ tốt nhất với tôi.
Làm sao để tiếp nhận…
Không thể hận người tôi yêu nhưng lại không thể quên việc anh ta hại chết Savvy, thế nên chỉ có thể hận chính mình.
Hận chính mình tại sao lại yêu anh, hận chính mình tại sao lại quay trở lại nơi có anh sau khi đã rời đi, hận chính mình tại sao lại vì cái ước mơ hồi nhỏ mà không nghe lời Savvy quay lại nơi này để rồi gặp lại anh một lần nữa, hận chính mình vẫn yêu anh như vậy!
Lương Tiểu Ý im lặng, im lặng nằm trong vòng tay của Tô Lương Mặc.
Có một khoảnh khắc, Tô Lương Mặc cho rằng cô không còn sống nữa. Trước mắt lại hiện lên hình ảnh cô lần đầu tiên về nước, lần đâu tiên cô nằm viện sau khi họ kết hôn, khuôn mặt cô cũng xanh xao như thế.
Đôi môi vốn hồng hào căng mọng của cô lại chuyển thành màu trắng bệch khi rơi vào mắt anh, giống như sẽ rời khỏi anh bất cứ lúc nào.
“Bộp”, một chiếc búa nặng trïu đập vào tim… Không! Tuyệt đối không thể để cô đi!
Trong nháy mắt, Tô Lương ôm cô chạy ra ngoài, vừa đến cửa thì chạm mặt Lục Trầm: “Ớ, Lương Mặc, cậu chạy nhanh thế…”
“Nhanh! Gọi điện cho Hứa Thần Nhất!” Tô Lương Mặc không hề để Lục Trầm nói xong, anh cũng không nghe thấy Lục Trầm nói những gì, vừa nhìn thấy Lục Trầm, vội vàng kêu Lục Trầm gọi điện cho Hứa Thần Nhất, “Tớ ở bệnh viện đợi cậu ta, bảo cậu ta đến ngay lập tức!”
Lời vừa dứt, người đã như lốc xoáy, gió cuốn mây tan, chạy qua phòng Tổng giám đốc đến cửa thang máy.
Mũi của Lương Tiểu Ý bắt đầu chảy máu, Tô Lương Mặc lao vào trong thang máy, cúi đầu nhìn, con ngươi co lại, anh vội vàng dùng tay chặn lại, dùng tay áo lau đi vết máu, chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền, rất nhanh thấm đẫm máu tươi.
Giờ phút này, người đàn ông đã cực kỳ hoảng loạn, mất đi một chút tuấn tú, lo lắng hoảng hốt sợ hãi… “Không! Tôi chưa nói không! Cô đừng nghĩ đến việc lấy cái chết để trốn tránh!
Lương Tiểu Ý, cả đời này, tôi sẽ khóa chặt cô lại ở bên tôi, cô dám chết, tôi sẽ khiến phòng ngủ trở thành kho đông lạnh, thay giường của chúng ta thành giường băng, cô dám chết, tôi sẽ đóng băng thi thể của cô trong phòng ngủ của chúng ta.
Như vậy cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi!”