TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 318

Nói ra thì, Tô Lương Mặc chính là một cái máy xuất xưởng mà quên gắn EQ, lần này Lương mập chạy không thoát, thì phải từ từ mà tìm cơ hội thôi.

Lục Trầm còn chưa biết Tô Lương Mặc đã rõ chuyện Lương Tiểu Ý chuẩn bị bỏ trốn từ lâu.

“Nói nhảm nhiều thế làm gì. Bảo cô ta tới thì tới!”

Chẳng bao lâu sau, Thẩm Quân Hoa mang theo đồ ăn ngoài tới chỗ Lương Tiểu Ý.

Vừa bước vào cửa cô đã nhìn quanh rồi hỏi: “Tiểu Ý đâu rồi?” Lục Trầm bảo cô mang cơm qua chỗ Lương Tiểu Ý, tức là đưa cho Tiểu Ý, chứ tối thế này sẽ không có chuyện Lục Trầm gọi điện bảo cô đưa cơm cho Tô Lương Mặc được.

“Phòng cuối cùng phía đông bên phải trên tầng hai, sau khi đi vào, nói là cô thuận đường tới đưa cơm. Còn những cái khác không cần nói”

Thẩm Quân Hoa vì chuyện Tô Lương Mặc bỏ mặc Lương Tiểu Ý trong hôn lễ nên cũng chả ưa anh tẹo nào.

Tô Lương Mặc tỏ rõ không muốn nói gì nhiều với cô, cô cũng không muốn nhiều lời với anh.

Thẩm Quân Hoa nhanh chóng xoay người mang cơm lên trên tầng.

“Tiểu Ý, là tớ đây” Thẩm Quân Hoa trợn trắng mắt nói: “Tớ “tiện đường” đưa cơm tới đưa cơm cho cậu.” Theo lời của Tô Lương Mặc thì đúng thật là cô ‘tiện đường tới đưa cơm.

Lương Tiểu Ý nghe thấy tiếng động ngoài cửa, cô cứ nghĩ là Tô Lương Mặc, lại không ngờ rằng đó là Thẩm Quân Hoa.

Nghe thấy lời của Thẩm Quân Hoa, cô lập tức ngẩn người mất một lúc… tiện đường đưa cơm tới cho cô?

“Sao cậu lại biết mình chưa ăn cơm tối?”

“Được rồi được rồi, cậu ăn cơm trước đi đã” Theo yêu cầu của ông sếp nào đó, trừ việc “tiện đường” đưa cơm tới đây cho Tiểu Ý, cô ấy không được nói những cái khác.

Đương nhiên Thẩm Quân Hoa cũng chẳng phải dạng người thành thật nghe lời cho lắm, nhưng ngay cả một kẻ thần kinh thô như cô ấy lúc này đây cũng cảm nhận được bầu không khí vi diệu giữa đôi nam nữ kẻ dưới tầng kẻ trên tầng này.

Không thể nói lung tung thì cô ấy ít nhất phải biết được đã xảy ra chuyện gì.

Lương Tiểu Ý mới ăn được hai miếng thì mặt mũi trắng bệch, vịn lấy thành giường nôn khan một hồi.

Thẩm Quân Hoa vội vàng ngồi qua cạnh cô võ lưng thuận khí, tay còn lại rút khăn giấy ra lau thay cô, lo lắng hỏi thăm: “Này, Tiểu Ý, cậu còn ổn chứ?”

“Không sao, chỉ là ngửi thấy mùi cá om tự dưng muốn ói thôi” Khuôn mặt Lương Tiểu Ý trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười với Thẩm Quân Hoa.

Thẩm Quân Hoa hận không thể bổ đầu cô bạn mình ra xem nó được làm từ cái gì.

“Cậu sao vậy, không phải nói nay sẽ đi à, mà sao giờ còn ở đây” Nói xong, Thẩm Quân Hoa như nghĩ tới điều gì, trợn mắt nhìn Lương Tiểu Ý với vẻ không thế tin nổi: “Này này, bạn Lương Tiểu Bàn ơi, không phải là trước lúc đi thì cậu đổi ý đấy chứ! Anh ta đối xử với cậu đến mức này rồi!”

Thẩm Quân Hoa tức giận giậm chân, hận sắt không thành thép!

Lương Tiểu Ý hoài nghi thử dò xét hỏi: “Cậu không xem tỉ vi hả?”

“Xem tỉ vi? Xem tỉ vi làm gì?” Thẩm Quân Hoa không hiểu gì hỏi.

“Vậy… bên ngoài không có chút tin tức gì liên quan tới tớ và Ôn Tình Noãn à?”

“Có đâu”

“Thế… mấy lời đồn linh tinh thì sao?” Lương Tiểu Ý lại hỏi.

“Không không không! Chẳng có gì cả!” Thẩm Quân Hoa bừng tỉnh, vội nắm lấy tay Lương Tiểu Ý: “Có phải Ôn Tình Noãn tới tìm cậu không? Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại kéo tới cả tỉ vi nữa?”

Lương Tiểu Ý kể chuyện sáng nay cho Thẩm Quân Hoa nghe.

 

Bình luận

Truyện đang đọc