TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 337

“Chưa”

“Thế đúng rồi… lẽ nào cậu không muốn xem, Tô Lương Mặc tên tự cao tự đại kia thê thảm, vấp phải trắc trở sao? Cậu ấy lạnh lùng quá, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội chơi cậu ấy một vố, tớ làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này chứ?”

Lục Trầm không ngờ rẳng bạn thân anh ta lại có ý định này, anh ta nhất thời cạn lời lúc sau…

“Lời nói dối của cậu không có ảnh hưởng quá lớn đến Lương Mặc. Nhưng Lương mập thì sao đây?” Lục Trầm chống tay xuống đất đứng lên, phủi bụi trên người, nhìn Hứa Thần Nhất cũng đang ngồi dậy: “Hi vọng cậu cân nhắc cho kỹ, Lương mập không nên chịu nhiều đau khổ như thế”

Hứa Thần Nhất cũng đứng lên, tao nhã phủi bụi trên người, rất nhanh khôi phục lại bộ dạng ung dung nhàn nhã, ngước Hứa Thần Nhất cười một cách dịu dàng, tao nhã: “Tớ càng muốn nhìn một người tự cao tự đại không ai bì nổi thê thảm như thế nào”

Lục Trầm không dám tin vào tai mình.

“Đây là kết quả sau khi cậu cân nhắc kỹ càng sao? Hi sinh một người phụ nữ vô tội? Chỉ để làm thỏa mãn chút ham muốn cá nhân đó của cậu sao?”

“Lương Tiểu Ý có quan hệ gì với tớ không?” Hứa Thần Nhất nở nụ cười lộ hai hàm răng trắng tinh khôi.

Trắng đến lóa mắt, Lục Trầm bỗng nhiên nảy ra ý định muốn đấm vỡ hai hàm răng đó của Hứa Thần Nhất, Lục Trầm tức giận quay người: “Cậu không nói đúng không? Cậu không nói thì để tớ nói!”

Hứa Thần Nhất ở đằng sau vội vàng đuổi theo, lười biếng hỏi: “Cậu định nói gì? Nói Lương Mặc cậu không hề bị Hứa Thần Nhất thôi miên? Hay là Hứa Thần Nhất ngay từ đầu đã lừa cậu? … Lục Trầm, đừng ngốc nghếch nữa, cậu ấy sẽ tin cậu sao?”

“Lương Mặc cậu ấy tại sao lại không tin tớ?” Lục Trâm không phục.

“Ha ha”, Hứa Thần Nhất cười một tiếng, “Cậu cho rằng Tô Lương Mặc cậu ấy thật sự yêu Ôn Tình Noãn mới chết cũng không thừa nhận mình yêu Lương Tiểu Ý sao? Cậu sai rồi, cậu ấy cao ngạo không muốn thừa nhận mình yêu một người phụ nữ đã yêu mình mười năm, nhưng lại tồn tại một cách hèn mọn, bị cậu ấy không để ý đến suốt mười năm. Đây mới là sự thật” Ánh mắt long lanh của Hứa Thần Nhất liếc nhìn Lục Trầm, từ từ nói: “Còn tớ, tớ chỉ theo ý cậu ấy thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Chúng ta chơi với Tô Lương Mặc từ nhỏ đến lớn, lẽ nào cậu không hiểu, nếu Tô Lương Mặc tự mình không muốn bị lừa, ai có thể lừa cậu ấy chứ?”

Lời của Hứa Thần Nhất như như một đòn cảnh tỉnh đập vào đầu Lục Trầm khiến anh ta không nói được lời nào.

Lục Trầm im lặng, anh ta biết những lời Hứa Thần Nhất nói là đúng.

“Vậy… cũng không thể trơ mắt nhìn cậu ấy hối hận chứ?”

Lục Trầm nói: “Có lẽ cậu nói đúng. Nhưng không ai có thể đảm bảo rằng sau khi cậu nói ra sự thật, Lương Mặc sẽ không hoàn toàn tỉnh ngộ. Nhưng nếu cậu không nói, Lương Mặc sẽ không có cách vượt qua cửa ải này. Nói không chừng lúc này Lương Mặc đang cần một người giáng một đòn cảnh tỉnh lên đầu cậu ấy để cậu ấy có cơ hội tỉnh ngộ”

Lục Trầm nói: “Hơn nữa, Lương Tiểu Ý vô tội. Nếu cứ tiếp tục như thế này, không ai dám đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện nguy hiểm như lần này một lần nữa”

Hứa Thần Nhất nhíu mày: “Cũng không có gì mà, chỉ là hôn mê thôi, bị bỏng nhẹ ngoài da và hoảng sợ quá mức.”

“Đó chỉ đơn giản là hôn mê, hoảng sợ thôi sao? Cậu không nhìn thấy cả người đều là máu à? Có ai hoảng sợ quá mà phải truyền máu vậy?”

“Ờ…” Nhất thời Hứa Thần Nhất không tìm được câu trả lời, buông tay ra, khuôn mặt vô tội hỏi Lục Trầm: “Nhưng Lương Tiểu Ý tốt xấu thì liên quan gì đến tớ? Tớ cũng chỉ gặp cô ta một hai lần mà thôi”

Lục Trầm tức giận giơ ngón tay lên chỉ vào mũi Hứa Thần Nhất. Hứa Thần Nhất sờ mũi, cảm thấy vẫn nên làm dịu đi bầu không khí lúc này, nể mặt Lục Trầm một chút, nếu không sẽ không biết tên này sẽ làm những chuyện gì.

“Khụ khụ… Như thế này đi, hai tuần nữa, tớ sẽ nói với Tô Lương Mặc đã hóa giải hoàn toàn thôi miên, trước đây là tớ không quan sát kỹ, còn di chứng, đã sớm qua cái lúc có di chứng rồi, là tớ nhớ nhầm. Như thế này được rồi chứ? … Dù sao tớ vừa mới nói những lời kia với Tô Lương Mặc, nếu bây giờ tớ nói khác, Tô Lương Mặc sẽ nghỉ ngờ đó “

Lục Trầm không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý.

Hai người quay về phòng bệnh, bầu trời bên ngoài đã tối, phòng bệnh tối om chỉ có chút ánh sáng của máy theo dõi sức khỏe bệnh nhân.

Bình luận

Truyện đang đọc