Chương 295
Vốn đang buổi ban trưa, lại dưới cái nắng gắt của tháng chín, thời tiết hôm nay cực kỳ nóng bức, ngồi tron góc của quán cà phê, xuyên qua khung _ô vuông của cửa kính màu trắng có thể nhìn thấy những khóm cây hoa nhài màu xanh đang nở kín hoa trắng. Cái mũi hơi ngửi một chút có thể ngửi thấy mùi hoa tỏa ra trong không khí.
Hứa Thần Nhất hỏi cô: “Tiểu Ý muốn uống một chút gì chứ?”
“Sữa bò đi!”
Hứa Thần Nhất nhướng đôi mày cực kỳ tinh tế của mình lên, dáng toát ra sự nghịch ngợm nói: “Vào tiệm cà phê uống sữa bò? Phẩm vị của Tiểu Ý… Ừm, rất đặc biệt” Chẳng trách Tô Lương Mặc sẽ nảy sinh tình cảm với cô, thông qua cuộc trò chuyện giữa anh với cô ngày hôm nay, có thể nhận ra người con gái này lương thiện có chút mềm yếu, nhưng vẫn đơn giản cực kỳ.
Không phải loại đơn giản kia, mà là ở trong mắt cô thế giới tràn ngập những điều tốt đẹp.
Hứa Thần Nhất đan hai tay vào nhau, khuỷu tay chống xuống bàn, một bên khác chống trán. Anh ta cảm thấy có chút đau đầu… Anh ta chỉ muốn trêu đùa Tô Lương Mặc một chút, muốn xem xem dáng vẻ ăn khổ của thằng nhóc làm việc gì cũng xuôi chèo mát mái kia, nhưng anh ta không hề có ý tứ tổn thương Lương Tiểu Ý.
Hôm nay trò chuyện thêm với cô mấy câu, đáy lòng anh ta cảm thấy nên gọi điện cho Tô Lương Mặc nói rõ sự thật…
Nhưng, nếu như bỏ qua cơ hội trừng trị Tô Lương Mặc lần này, sau còn có cơ hội thứ hai ư?
Rốt cuộc lòng riêng xấu xa chiếm ưu thế, cúng lúc đó sự áy náy vừa mới nảy sinh với người con gái phía đối diện của anh ta đã bị hương cà phê trong phòng thay thế mất.
“Đúng rồi, cô cảm thấy trong giới y học hiện nay, có những căn bệnh nào vẫn chưa được thể chữa được?” Hứa Thần Nhất bất chợt hỏi khiến Lương Tiểu Ý kinh ngạc, cô không nghĩ tới Hứa Thần Nhất sẽ đột nhiên hỏi câu hỏi như thế này.
Lương Tiểu Ý nhắc tới một số tên chuyên ngành y học, cuối cùng nói: “Đây là những bệnh mà mọi người đều biết”
“Không” Hứa Thần Nhất khuấy đều cốc cà phê Latte trước mặt, nhìn chất lỏng màu nâu đậm trước mặt không ngừng đảo quanh, đôi mắt trong suốt màu hạt dẻ hiện lên vẻ thâm thúy: “Ý tôi là, những bệnh mà vẫn chưa được công bố”
Không biết có phải cô ảo giác hay không, sao cô lại cảm thấy ánh mắt Hứa Thần Nhất nhìn mình có chút ám chỉ.
Là do cô nghĩ nhiều sao?
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Nhưng cho dù không phải do cô nghĩ nhiều, Lương Tiểu Ý cũng đã không còn được nhiều lời như trước. Khuôn mặt bánh báo nở nụ cười cứng đờ, bởi câu nói này của Hứa Thần Nhất lại lần nữa nhắc nhở cô rằng trên cơ thể cô đang tồn tại virus NE.
“Anh Hứa” Cô lắc đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ: “Trời cũng không còn sớm nữa, tôi phải đi về rồi. À, còn nữa, anh giúp tôi cảm ơn thợ chụp ảnh .John, những bức ảnh anh ấy chụp cho tôi đều rất đẹp, nhất là tấm ảnh cá nhân đen trắng, tôi rất thích nó: Hứa Thần Nhất hơi kinh ngạc, sau đó lập tức đứng dậy, tao nhã nói: “Tư tưởng lớn gặp nhau rồi, tôi cũng rất thích bức ảnh đen trắng cá nhân cô chụp trong vườn hoa tường vi đó. Đi nào, tôi tiễn cô ra ngoài”
Đợi đến khi đi ra ngoài cửa tiệm cà phê, Hứa Thần Nhất bất chợt nói với cô: “Đợi chút; Anh lấy điện thoại ra: “Tôi rất thích nói chuyện với cô, cô cho tôi số điện thoại, chúng ta có thể hẹn nhau ở quán cà phê thảo luận suy nghĩ về y học bây giờ: “Được”
Lương Tiểu Ý cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi cho Hứa Thần Nhất số điện thoại liền quay người rời khỏi quán cà phê Tháp Thù Đồ.
Hứa Thần Nhất đưa mắt nhìn bóng người đang dần đi xa của Lương Tiểu Ý, khẽ liếc mắt nhìn xung quanh, đôi kính mạ vàng vừa vặn che đi vẻ kỳ lạ trong đôi mắt, đôi môi mỏng khẽ cong lên, lúc bước vào quán cà phê, khóe mắt cố ý liếc nhìn chiếc xe màu đen ở bên đường một chút.