TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 173

 

Ngay khoảnh khắc ấy, Lương Tiểu Ý ngước nhìn theo những cánh hoa bay đó, như thể muốn đuổi theo bắt lấy vậy, trong mắt tràn ngập ý cười, tạo nên một bức tranh vô cùng hoàn mỹ.

 

Tô Lương Mặc vô thức vươn tay về phía cô, một cảm giác hoảng sợ lóe lên trong ánh mắt anh … Người phụ nữ này, cô đang muốn đi đâu? Không! Không có sự chấp thuận của anh, cô đừng hòng có thể rời bỏ anh?

 

“Tách!” Âm thanh của chiếc camera vang lên, chụp lại khoảnh khắc lung linh này.

 

“Tuyệt vời! Đây đúng là một vẻ đẹp đầy ma mị!” John kích động nói: “Tôi chưa bao giờ có thể thấy được vẻ đẹp đầy huyền ảo mà cuốn hút đến vậy!” Đôi mắt anh ánh lên niềm phấn khích xen lẫn chút hối, quay sang nói với Tô Lương Mặc: ” Thật đáng tiếc, nếu tôi có thể gặp cô ấy sớm hơn cậu, thì đâu biết chừng cô ấy đã trở thành nữ thần Venus của tôi rồi”

 

Tô Lương Mặc dường như phớt lờ những lời đùa giỡn của vohn, trong đầu anh bây giờ chỉ còn lại hình ảnh đẹp đẽ lúc nãy của Lương Tiểu Ý. Trong lúc ấy, Lương Tiểu Ý bỗng nhiên xoay người lại, nhìn vào mắt anh và nở một nụ cười thật rạng rỡ… Trái tim anh bây giờ như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi vậy.

 

Hít một hơi thật sâu, Tô Lương Mặc không thèm quan tâm đến ánh mắt của người khác. Dưới đôi mắt sững sờ của Hứa Thần Nhất và .John, Tô Lương Mặc tiến đến bên cạnh Lương Tiếu Ý, vươn tay kéo cô vào lòng ôm thật chặt, áp môi mình xuống đôi môi mọng của Lương Tiểu Ý, trao cho cô một nụ hôn mãnh liệt!

 

Tô Lương Mặc cũng không biết tại sao anh lại muốn hôn cô, anh cũng không thể hiểu nổi mình từ lúc nào bản thân lại có thể mất kiểm soát đến vậy.

 

Anh chỉ cần biết rằng người phụ nữ này trừ khi anh đồng ý, cô không bao giờ có thể thoát khỏi anh?

 

Những chiếc hôn dồn dập mang hương vị ngọt ngào đó dường như thể anh đang muốn tuyên bố chủ quyền vậy…

 

Cũng có thể anh không biết bản thân đang làm một chuyện ngốc nghếch – Lấy ông Trời chứng giám, tuyên bố quyền sở hữu của mình.

 

“Anh… Em sắp nghẹt thở đến nơi rồi” Lương Tiểu Ý vội vàng đẩy người đàn ông trước mặt ra, đến khi ấy, người đàn ông bá đạo kia mới chịu dừng lại hành động xấu hổ của mình.

 

Lương Tiểu Ý mau chóng buông tay, lấy một hơi thật lớn để thở. Vừa nãy, anh ấy thực sự đã phát điên rồi.

 

Nhưng đáng giận thay! Cô vừa mới hồi phục lại hơi thở của mình thì giây tiếp theo, cô lại bị giam cầm trong vòng tay của Tô Lương Mặc. Đôi môi mỏng có chút lạnh của Tô Lương Mặc một lần nữa áp lên cô.

 

Dưới bầu trời trong xanh tràn ngập ánh nắng ấm, trong một khu vườn hoa tường vi rực rỡ sắc màu, trên nền cảnh ấy xuất hiện một người đàn ông có dáng người cao ráo, mảnh khảnh, mạnh mẽ ôm chặt lấy người con gái của mình, trao cho cô một nụ hôn thật nồng nàn.

 

ohn kéo kéo Hứa Thần Nhất đang đứng như trời chồng sang một bên, hai người nhìn nhau rồi im lặng cùng nhau rời khỏi, để lại cho hai vợ chồng son kia một ít không gian riêng †ư.

 

Lương Tiểu Ý không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Tô Lương Mặc hết, nhưng cô cảm giác cơ thể mình như nhữn ra bởi nụ hôn của người đàn ông này.

 

Bên trong studio, John đăm chiêu nhìn vào bức ảnh mà anh vừa chụp và nói: “Thần Nhất, cậu có thấy tấm ảnh này của Lương Tiểu Ý đẹp đến rung động lòng người không?”

 

“Hóa ra không chỉ có tôi cảm thấy vậy. Tôi luôn cảm thấy rằng nụ cười của cô ấy vô cùng chói lóa đến nỗi có thể khiến đất trời điên đảo vậy. Mặc dù đẹp, nhưng cô ấy vẫn tạo cho tôi một cảm giác “hồng nhan bạc phận vậy”” Vẻ đẹp ma quỷ đó dường như có thể thiêu rụi toàn bộ cuộc đời cô ấy.

 

“Tôi không ngờ rằng một người bác sĩ kỳ quặc như cậu cũng có thể nói ra những lời như vậy” John cười với Hứa Thần Nhất. Sau đó, hai người không ngừng đùa cợt nhau, mà quên đi mất chủ đề đang nói lúc nãy, quên đi cả cặp đôi vẫn đang mặn nồng ở ngoài kia.

 

Bên ngoài vườn hoa, Tô Lương Mặc như biến thành một con thú hoang dại, mạnh mẽ muốn chiếm lấy Lương Tiểu Ý hết lần nấy đến lần khác. Cuối cùng, dưới thú tính trỗi dậy của Tô Lương Mặc, cơ thể Lương Tiểu Ý không chịu nổi, cứ thế liền ngất đi.

 

Nhìn thấy Tô Lương Mặc bế Lương Tiểu Ý trong trạng thái lịm đi vào nhà, .John cùng Hứa Thần Nhất không nhịn được mắng: “Cậu đúng là cầm thú!”

Bình luận

Truyện đang đọc