TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 778

“Aaaaaaaaaaa”

Tiếng hét này đã vượt quá cường độ âm thanh bình thường của con người.

Dù có Tô Lương Mặc, cũng cảm thấy đau màng nhĩ.

Nhìn người phụ nữ không ngừng la hét, sếp tổng của chúng ta bày tỏ… Quá, om sòm, cách trực tiếp nhất là…

Môi rời khỏi ngón tay cô, giây tiếp theo, thay đổi mục tiêu, chặn cái miệng nhỏ ồn ào.

“Ưm a” Lương Tiểu Ý không thể tin, sao anh có thể làm như vậy!

“Ừ, cuối cùng cũng yên lặng rồi” Người đàn ông lấm bẩm.

“Cách này vẫn dùng tốt” Một giọng nói trầm thấp quanh quẩn trong đầu cô.

“Đúng là một cô bé ngốc…” anh nói. Sau đó buông môi cô, rũ mắt xuống nhìn cô: “Vợ, con dâu, cục cưng, bé yêu…”

Lương Tiểu Ý đột nhiên rùng mình một cái: “Ngừng!” Mặt đầy cảnh giác nhìn anh: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Không việc gì lại đi lấy lòng cô.

Đáy mắt người đàn ông hiện lên sự xâm chiếm. Đôi mắt đen sâu thẳm như mực, mở miệng, trầm giọng nói: “Anh chỉ muốn em nhớ một chuyện”

Ngón tay anh quẹt qua môi cô. Bất giác ngứa môi, cô không khỏi rùng mình một cái. Người đàn ông như vậy có thể chinh phục được bất kỳ người phụ nữ nào, huống hồ là yếu đuối như cô. Lương Tiểu Ý gần như không thể chịu được sự độc đoán của anh, điều này do cảm giác áp bức anh mang đến.

Người đàn ông dùng ngón tay xoa xoa môi cô: “Lương Tiểu Ý, hôm nay em chủ động dụ dỗ anh. Anh sẽ không bao giờ bỏ qua nữa. Em không trốn được đâu” Anh chắc chắn.

Mỗi một góc hàng rào trong đang ở thể sụp dễ như bỡn!

Lương Tiểu Ý dường như nghe thấy âm thanh bức tường mà cô đã xây để ngăn cách hai người đang ầm ầm sụp đổ.

Trong lòng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn mặt người đàn ông đầy nghiêm nghị, nghiêm túc thề.

“Lương Tiếu Ý, anh muốn chúng ta bên nhau đến bạc đầu”

Bao lời đơn giản, lúc này anh hứa rất nhiều, không chút suy tính, hoàn toàn tự nhiên, anh muốn cam kết cả đời với cô. Tình yêu cứ tự nhiên mà đến như nước chảy thành sống, không cần tính chuyện được và mất, xem xét tính cách, xem xét cuộc sống phức tạp sau này.

Bên nhau đến bạc đầu, bên nhau đến bạc đầu!… Đây là lời †ỏ tình hay nhất mà cô từng nghe, lời hứa đẹp đẽ nhất! Nước mắt dâng lên trào. Lời hứa đẹp như vậy, đẹp đẽ như vậy… tại sao cô lại muốn khóc cơ chứ?

“Em đừng khóc!” Người đàn ông luống cuống tay chân, hốt hoảng lau nước mắt cho cô: “Tiểu Ý, em đừng khóc. Là anh không tốt, anh không nên nói lời này, không nên bức bách em.

Anh nên cho em thêm thời gian để chấp nhận anh. Anh không nên trong lúc em chưa nghĩ kỹ, bắt em phải nói ra những điều kia. Tất cả là lỗi của anh. Đừng khóc, được không?”

Tô Lương Mặc hốt hoảng lau nước mắt cho Lương Tiểu Ý.

Anh là một người đàn ông trưởng thành, từ trước tới giờ luôn vụng về, ít khi nào lại đi lau nước mắt cho người khác, nhưng anh vẫn lau cho Lương Tiểu Ý. Anh đâu có biết phải dỗ dành đàn bà con gái kiểu gì, để người trong lòng anh ngừng khóc.

Tô Lương Mặc càng lau nước mắt, anh càng hối hận vì sự ngu ngốc của mình… Nếu không phải anh quá vụng về, sao những giọt nước mắt này càng lau càng nhiều?

Nếu đổi lại là Savvy… Có lẽ, có lẽ Tiểu Ý đã ngừng rơi nước mắt từ lâu.

Tô Lương Mặc nghĩ vậy, môi mím chặt. Mặc dù anh không muốn cho là vậy, không muốn nghĩ như vậy… không cam lòng, thất vọng, chỉ cần nghĩ như vậy, anh sắp nghẹt thở rồi.

Đôi mắt Lương Tiểu Ý đẫm lệ, mông lung nhưng vẫn trợn tròn mắt, nhìn người đàn ông trước mặt, thay đổi từ lạnh lùng, ngang ngược, thành ở trước mặt cô, anh bối rối như thiếu niên chưa lớn.

Một khắc trước, cô còn nghe anh lười biếng hỏi “sai ở chỗ nào”, nhưng giờ phút này, anh không thèm để ý hình tượng, bỏ cả sĩ diện của tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Tô, anh thừa nhận “tôi sai rồi” trước mặt cô.

Nhìn xem, lẽ ra nguời phải nhận sai là cô, nhưng giờ lại là anh nhận sai với cô.

Bình luận

Truyện đang đọc