TỔNG TÀI LẠNH LÙNG YÊU PHẢI EM

Chương 203

 

“Ừm, Tiểu Bàn, có thể ước rồi, không cần chuẩn bị gì hết, chỉ cần nhắm mắt lại, chân thành ước là được” Thẩm Quân Hoa nhìn Lương Tiểu Ý ngồi bên cạnh, chân thành nhắm mắt, hai tay chắp lại trước ngực, cô ấy cảm giác cổ họng mình khô khốc.

 

Thành phố S về đêm vô cùng rực rỡ, ánh đèn chiếu lên mặt Lương Tiểu Ý, Thẩm Quân Hoa nhìn thấy Lương Tiếu Ý đang nhắm mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, cô ấy có chút hoảng hốt.

 

Ở thành phố với nhịp sống bận rộn này, mọi người đều chỉ coi ước nguyện vòng quay mặt trời là lời nói dối thiện ý về điều ước tốt đẹp nhất mà thôi, nhưng cô gái ngồi bên cạnh cô đây lại đang vô cùng chân thành ước nguyện. Lương Tiểu Ý tin vào điều ước vòng quay mặt trời, điều ước của cô chắc chắn sẽ trở thành sự thực.

 

Lúc Lương Tiểu Ý mở mắt, Thẩm Quân Hoa hỏi cô: “Cậu vui như thế à, cậu ước cái gì rồi?”

 

Lương Tiểu Ý không trả lời mà hỏi ngược lại: “Đại Bàn, điều ước của tớ sẽ thành hiện thực đúng không?”

 

“.. Èm” Vẻ mặt cô khiến Thẩm Quân Hoa không thể nói ra câu nào tàn nhãn được. Đây chỉ là một điều ước, là điều ước đẹp nhất của con người ta, truyền thuyết vòng quay mặt trời không hề có tác dụng, chỉ là một điều ước mà thôi.

 

“Vậy thì tốt” Giờ phút này, trên mặt Lương Tiếu Ý mới lộ ra nụ cười, cô cười tít cả mắt lại.

 

“Cậu còn chưa trả lời tớ, cậu ước cái gì thế?”

 

“Có được nói ra không? Nói ra có mất linh không?” Lương Tiểu Ý hỏi.

 

Thẩm Quân Hoa vô cùng tò mò, cô ấy muốn biết cô gái đơn thuần đến mức tin vào truyền thuyết vòng quay mặt trời này, lúc ở trên vòng quay mặt trời sẽ ước cái gì, vì thế cô liền nói: “Đồ ngốc, điều ước vòng quay mặt trời không giống như điều ước sinh nhật, phải nói ra mới linh”

 

“Thật không?” Vẻ mặt Lương Tiểu Ý vô cùng nghỉ ngờ: “Cậu chắc chắn không phải vì cậu muốn nghe trộm điều ước của tớ chứ?”

 

Ặc… Tớ thực sự muốn nghe trộm điều ước của cậu.

 

Gương mặt Thẩm Quân Hoa thoáng qua vẻ chột dạ. Tiểu Bàn cũng không dễ lừa đến thế.

 

“Khụ khụ, tớ lừa cậu làm gì chứ? Hơn nữa, tớ biết điều ước của cậu làm gì? Có ăn được không? Có đổi thành tiền được không? Hay có thể giúp tớ nổi tiếng được không?”

 

“Ừm… hình như đều không được”

 

“Đúng không, nếu thế thì sao tớ phải nghe trộm điều ước của cậu chứ?”

 

“Được rồi” Lương Tiểu Ý nghĩ một lúc, “Thực ra tớ ước…sau khi tớ chết, Lương Mặc sẽ không chìm đắm trong nỗi đau.

 

Tớ ước, sau khi tớ chết, có một người giống như tớ… Không?

 

Một cô gái tốt hơn tớ sẽ xuất hiện, thay tớ, thêm cả phần của tớ, yêu Lương Mặc, Lương Mặc có thể cùng cô gái ấy sống đến đầu bạc răng long… Không giống như tớ”

 

Trong lòng Thẩm Quân Hoa “bộp” một tiếng: “Tiểu Bàn, cậu nói linh tinh cái gì thế? Cái gì mà chết với không chết chứ, cậu mới bao nhiêu tuổi? Phì phì phì, nói năng linh tinh”

 

“Tớ nói thật đấy”

 

“Nói linh tỉnh, nói…”Thẩm Quân Hoa đang nói bỗng nhiên im bặt, giống như là hiệu ứng quay chậm quay lại một lượt, hơi quay đầu sang nhin Lương Tiểu Ý: “Cậu vừa nấy, nói cái gì?”

 

Là cô nghe nhầm à? Hay là cô hiểu sai rồi? Chắc chắn là cô hiểu sai rồi. “Nói thật… là thế nào?”

 

Lương Tiểu Ý gượng cười, nhìn Thẩm Quân Hoa… Ở trong nước, cô ấy là người bạn duy nhất đối xử tốt với cô.

 

“Tớ nói thật đấy, tớ sắp chết rồi.”

 

Tai Thẩm Quân Hoa ù ù, một lúc lâu sau cô ấy vẫn chưa thể định thần lại.

 

“Tớ không thể giải thích với cậu chỉ tiết được, cậu cứ coi như là… tớ bị ung thư đi” Lương Tiểu Ý lấy hết dũng khí nói chuyện này với người thứ hai ngoài Savvy.

 

Đừng hỏi cô tại sao, một bí mật mà cô vẫn luôn giấu kín, hôm nay cô lại chủ động đi nói với người khác. Nếu nhất định phải tìm một lí do, thì có lế là do bầu không khí hoàn hảo tối nay, cũng có thể vì Lương Tiểu Ý không đủ dũng cảm để một mình gánh vác bí mật này.

Bình luận

Truyện đang đọc