BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 151


“Hai người còn chưa quen, có những lời không thích hợp nói ra, nói ra cũng không ai tin.” Lý Tang Du rất cẩn thận uyển chuyển biểu đạt ý kiến của mình.


Cô sợ chọc giận anh ta, giống như năm đó chọc giận Lâm Bách Thần vậy.


Tại sao luôn so sánh anh ta với Lâm Bách Thần? Rõ ràng là hai người, cô luôn có ảo giác cho rằng họ là một người.


“Thái Vũ Hàng, anh thả tay ra đã.”


“Không thả, cô trả lời tôi trước.”


Lý Tang Du nuốt nước miếng: “Anh cũng biết, tôi một người phụ nữ yêu tiền, phụ nữ yêu tiền đều là người vô tình, anh muốn để sau này khi anh không có tiền, tận mắt nhìn tôi lao vào vòng tay người khác?”


Cho tới bây giờ, cô không thể bỏ cái danh “Tham lam mê tiền”, hy vọng có thể đẩy lùi anh ta.


Hôm đó ở quảng trường, anh ta khinh bỉ cô, khinh miệt cô, cô cũng không có vấn đề. Thậm chí lấy tiền ném vào cô, cô cũng chỉ buồn lúc đó, sau này không có bất kỳ cảm giác gì nữa.


Nhưng có lúc sẽ thỉnh thoảng nhớ tới anh ta, thỉnh thoảng so sánh anh ta với Lâm Bách Thần, nhưng đó chỉ là chuyện nhất thời, trừ ra những thứ này, cô không yêu anh ta, cũng không định phát triển đến mức đó.


Thậm chí cô cũng chưa từng nghĩ tới phương diện này, bọn họ có thể nói chưa phải là bạn, chẳng qua là quen biết mà thôi.


Hôm nay anh ta đột nhiên bày tỏ, ngược lại khiến cô phải giật mình.


“Tất cả tiền của tôi đều cho cô.” Thái Vũ Hàng móc ví ra, nhét vào trong tay cô: “Trong này có toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi, cô cứ tiêu thoải mái.”


Ví tiền nặng trĩu giống như tâm trạng Lý Tang Du bây giờ.


Sao anh ta không hiểu cô đang nói gì?


Cô trả ví tiền trong tay lại cho Thái Vũ Hàng: “Tôi mệt, không muốn tiếp tục chủ đề này.”


Trốn chạy là điều duy nhất cô có thể làm.


Đối mặt với Lục Huyền Lâm, cô có thể phản bác, có thể giận dỗi, thậm chí ra tay đánh người. Nhưng đối mặt với Thái Vũ Hàng, cô nhát gan, hèn yếu, thậm chí sợ.


Cô không biết câu đó của mình sẽ kích thích anh ta, khiến anh ta gây ra chuyện đáng sợ, cô đã hối hận một lần, không thể có lần thứ hai, cô tình nguyện chọn trốn tránh cũng không muốn tiếp xúc nữa.


Trong lòng có sợ hãi thì trên mặt sẽ thể hiện ra, Thái Vũ Hàng nhìn thấu nội tâm Lý Tang Du sợ hãi, nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Cô sợ tôi?”


“Đúng, tôi sợ anh! Có thể buông tay chưa?” Thái Vũ Hàng vẫn luôn giữ tay cô, chưa từng buông ra.


“Không cho tôi câu trả lời, hôm nay tôi sẽ không buông tay.”


“Anh và tôi mới gặp bốn lần, đừng nói là yêu nhau, ngay cả hiểu cũng không, tôi có thể cho anh câu trả lời gì? Anh muốn tôi lừa gạt anh sao?”


“Cô vẫn luôn lừa tôi.” Thái Vũ Hàng bình tĩnh trong nháy mắt lại bùng lửa giận: “Vẫn luôn lừa tôi!”


Giờ phút này, Lý Tang Du cảm thấy người nổi tiếng có vô số người hâm mộ này có phải đầu óc có vấn đề không.


Cô lừa gạt anh ta lúc nào?


Sao lại là luôn lừa dối?


“Tôi có điểm gì khiến anh thích? Anh thích tôi chỗ nào?” Lý Tang Du ngổn ngang trăm bề, mới gặp bốn lần, ngoài lần đầu tiên, còn lại ba lần ở chung chưa tới một tiếng, yêu kiểu gì?

Bình luận

Truyện đang đọc