BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 677

“Anh không gọi A Minh sao?” Lại nhắc đến A Minh đã bị hai đứa nhỏ quên lên chín tầng mây.

“Cậu ta…”

Lúc này, chuông cửa đúng lúc vang lên.

Đúng là nhắc tào tháo thì tào tháo đến.

“Anh đi mở cửa, hẳn là A Minh, nói cái gì mà có một văn kiện gấp cần anh ký tên, ký cái tên là được rồi…” Nói xong đứng dậy đi mở cửa.

“Thì ra chú bận rộn như vậy…” Tịch nghĩ, gắp mấy miếng thịt bỏ vào trong chén Lục Huyền Lâm.

Nếu như cũng hiểu chuyện với mẹ như vậy thì tốt.

Trong lòng Lý Tang Du nói thầm, lại cảm thấy Lục Huyền Lâm chỉ là kiếm cớ.

“Anh không gọi A Minh vào ăn cơm?” Nhìn cuối cùng vẫn là một mình Lục Huyền Lâm đi vào Lý Tang Du hỏi.

“Không cần, cậu ta ăn rồi.”

A Minh mới chưa từng ăn gì, nhưng mà anh ta cũng không thể nào không biết xấu hổ mà làm bóng đèn được?

“Vậy thôi, cùng ăn đi.” Nhìn Lục Huyền Lâm không có ý động đũa, Lý Tang Du nhắc nhở.

Lục Huyền Lâm lúc này mới để ý thấy trong chén mình nhiều thêm mấy miếng thịt, anh cũng không từ chối: “Ừ.”

Bọn họ giống như là gia đình bình thường ăn bữa cơm, thỉnh thoảng còn có tiếng cười.

Cuối cùng, ăn cũng tàm tạm rồi, tâm Lục Huyền Lâm mới chân chính hạ xuống.

Mặc dù Lục Huyền Lâm vẫn luôn không bình luận gì, nhưng biểu hiện ăn rất ngon miệng kia cũng không cần nói gì nữa.

Lục Huyền Lâm vô cùng thỏa mãn với kết quả này.

Đều thích là tốt rồi. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trong lòng còn vui hơn là ký được hợp đồng trăm triệu! Càng có cảm giác thành tựu hơn!

Nhưng mà bây giờ phải đưa quà cho Mộ thế nào?

Lý Tang Du đã sớm đoán được Lục Huyền Lâm gọi A Minh đến làm gì rồi, hơn phân nửa là mang quà đến!

Vì vậy đợi Tịch cơm nước xong, thì mang Tịch đi rửa mặt.

Lúc này Lục Huyền Lâm mới lấy xe đua nhỏ bảo A Minh đặc biệt đi mua ra.

“Mộ, con không trách chú chứ…” Lục Huyền Lâm áy náy đưa xe đua cho Mộ, cưng chiều sờ đầu cậu bé: “Lần sau, có thể nhắc nhở chú một chút không?”

Mộ nhìn món quà trong tay mình, có chút kinh ngạc, nhiều hơn là vui sướng.

“Cảm ơn… chú…” Còn nhân lúc Lục Huyền Lâm không chú ý, hôn anh một cái rồi đi.

Thì ra vẫn luôn không quên cậu bé…

Mộ cũng biết thẹn thùng nha! Lý Tang Du đằng sau khe cửa nhìn trộm hình ảnh này, trong lòng ấm áp.

Dù sao Mộ đã biết Lục Huyền Lâm là ba mình rồi… cô cũng không muốn bởi vì chuyện nhỏ như vậy mà giữa hai người họ có khoảng cách.

Tịch lại không hiểu sao nhìn mẹ không cho mình ra khỏi phòng vệ sinh, lại lặp lại: “Mẹ, con rửa tay xong rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc