BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY



Sự kiên cường và lạc quan của Lý Tang Du thật ra đã khiến Thời Nhiên Phong hơi xúc động.

Một người phụ nữ bị làm ra thế này còn có thể thản nhiên cười được, điều này khiến anh ta bội phục.
Ở dưới ánh mắt của anh ta, Lý Tang Du không khỏi kéo chiếc váy ngắn công sở trên người mình.

Hai vết “má hồng” dễ nhận thấy trên đầu gối khiến cô hơi xấu hổ.
“Cô không đi bệnh viện sao?”
Lý Tang Du lắc đầu: “Không cần, qua mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi.”
Ánh mắt Thời Nhiên Phong lại nhìn về phía trên mặt cô: “Vậy cái trán này của cô…”
“Cũng không sao.

Lát nữa tôi dán băng dán vết thương lên là được rồi.”
“Cú ngã này của cô đủ mạnh đấy.”

Cô cười bất đắc dĩ: “Anh về đi, cảm ơn anh đã quan tâm!” Cô nói xong, xoay người rời đi.
Trước đó, cơ thể và đầu óc đều ở trình trạng chết lặng nên cô không thấy đau, bây giờ ý thức tỉnh táo, vừa nhấc chân lên thì đầu gối đã truyền đến đau đớn thấu tim, cô gập người xuống vì đau không chịu được.
Một giây sau, cô thấy trước mắt chợt hoa lên, cả người bay lên không trung, được bế trong một vòng tay.
“Phụ nữ cậy mạnh chẳng đáng yêu chút nào đâu.”
“A!” Lý Tang Du ngửa đầu nhìn về phía anh.

Khi nhìn ở khoảng cách gần như vậy, cô mới phát hiện ra người đàn ông này đẹp trai giống như một vị thần, toàn thân đều mang theo một vẻ đẹp thần bí.
Nhưng được một người đàn ông bế thế này khiến cô rất bất an.
“Ngài Thời…”
“Về nhà thôi!”
Về nhà ai?
Cô còn chưa kịp hỏi đã bị nhét vào trong một chiếc xe Limousine.
Nhìn tình hình bên đường, Lý Tang Du mới biết đây không phải là con đường đi tới nhà cô, vậy cũng chỉ có thể là đi tới nhà của anh ta.
Cô nhiều lần muốn tìm cớ xuống xe nhưng đều bị vết thương ở chân mình làm chậm trễ.


Vết thương này đau lúc nào không được, lại đau dữ dội vào lúc này, khiến cô đổ mồ hôi lạnh từng cơn.
“Cô đau lắm à?”
“Không, không đau!” Lý Tang Du cố chịu đựng, trả lời.
“Cô cố chịu thêm một lát, sắp đến nơi rồi.”
“Vâng!” Lý Tang Du lén nhìn về phía anh.

Chẳng biết tại sao, lần này cô ở bên cạnh anh lại có cảm giác rất áp lực, đây là một biểu hiện của từ trường.
Vào lần đầu gặp Thời Nhiên Phong, bởi vì tiếng kêu ầm ĩ của cô gái đứng đường kia nên ấn tượng của cô về anh cũng rất tệ.

Một người đàn ông có một người phụ nữ không phẩm hạnh lại ngang ngược càn rỡ như vậy ở bên cạnh, có thể tốt hơn chỗ nào chứ?
Lần này gặp lại, tất cả ấn tượng trước đó hoàn toàn bị lật đổ.
“Trên mặt tôi có gì à?” Thời Nhiên Phong hỏi mà không quay đầu lại.
Có hoa!
Phì!
Lý Tang Du bị suy nghĩ trong đầu mình đánh bại.
“À, ngại quá, tôi đã thất lễ rồi.” Lý Tang Du vội vàng thu lại ánh mắt bất lịch sự của mình.


Bình luận

Truyện đang đọc