BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

Chương 375

Lục Huyền Lâm nhìn cô cười, còn cô lại đột nhiên nắm lấy tay anh, nghiêng bình dấm đổ xuống: “Công thức bí mật này cần nhiều loại giấm lâu năm trộn lại với nhau thì mới có hiệu quả, anh phải tin tôi, chỉ đau một chút thôi, sẽ khỏi ngay lập tức…”

Sắc mặt anh lập tức sa sầm xuống, anh nhận ra hóa ra nụ cười của cô được xây dựng trên sự đau khổ của anh. Anh nhìn bàn tay dính đầy dầu mỡ của mình, cảm thấy bỏ vào lò nướng, lấy ra là có thể ăn được luôn.

“Lý Tang Du, cô muốn giết tôi sao…”

Lý Tang Du vừa lấy ra một chai giấm mới thì trượt chân, lập tức ngã nhào vào lòng Lục Huyền Lâm, chặn lại những gì anh chưa kịp nói.

Môi của hai người chạm vào nhau, đây không phải là cảnh thường thấy trong các phim yêu đương sao? Tại sao lại trùng hợp xảy ra với bọn họ?

Cả ba người đều trợn mắt há miệng, miệng Lý Uyển Khanh khẽ mở, run rẩy không nói nên lời.

Hai người vẫn dán chặt vào nhau như vậy, giống như bộ não lúc đó đã chết máy, không có được phản ứng gì.

Lục Huyền Lâm bình tĩnh lại trước cô, đang định chiếm chút tiện nghi.

Thì bỗng dưng Lý Uyển Khanh lùi lại, giẫm lên chân của Chu Hòe Hương.

Chu Hòe Hương lập tức kêu lên, phá vỡ thế bế tắc giữa hai người.

“Uyển Khanh?”

Lý Tang Du ngẩn người, hai người lập tức tách ra, chai giấm chưa mở nắp rơi xuống đất.

Không biết là cô đã đổ quá nhiều giấm hay chai giấm trong lòng Lý Uyển Khanh bị đổ mà cả phòng bếp ngập trong mùi giấm.

Lý Uyển Khanh lao ra ngoài. Lục Huyền Lâm hơi do dự, nhìn Chu Hòe Hương rồi lại nhìn cô.

“Mau đuổi theo đi! Chu Hòe Hương sẽ không nói đâu.” Lý Tang Du lắc đầu, cảm thấy cậu chủ trước mặt đúng là quá ngu ngốc.

Tảng đá trong lòng Lục Huyền Lâm cuối cùng cũng rơi xuống đất, anh vội vàng đuổi theo ra ngoài: “Uyển Khanh, em chờ đã, em nghe anh giải thích…”

“Còn gì để nói nữa? Tôi đã tận mắt chứng kiến hết tất cả rồi…” Lý Uyển Khanh quay đầu đi, bịt chặt tai để không nghe thấy Lục Huyền Lâm nói gì.

Lý Tang Du vỗ vỗ Chu Hòe Hương đứng bên cạnh, từ nãy đến giờ vẫn chưa hoàn hồn lại được, cô dang tay ra vẻ đầy bất lực.

Chu Hòe Hương nhìn Lục Huyền Lâm ở đằng xa đang không ngừng an ủi Lý Uyển Khanh, rồi lại quay đầu nhìn cô, dường như hiểu ra được gì đó.

Rồi vội vàng nói với Lý Tang Du đang định bỏ đi: “Cô chủ đợi đã! Trên nền nhà toàn thủy tinh thôi, cô chờ tôi quét sạch rồi hãy ra ngoài.”

Cô không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, Vu Thiến và cô có gì khác nhau? Trong lòng cô luôn tự chất vấn mình câu hỏi này. “Tình bạn” giữa bọn họ có lẽ chỉ là có cùng một sở thích.

Nhìn thấy người khác tốt đẹp thì sẽ ghen tỵ, chẳng lẽ cô cứ phải đẩy người khác vào cảnh đau đớn, khốn khổ thì cô mới cảm thấy thỏa mãn sao?

Chu Hòe Hương nhanh chóng thu dọn sạch sẽ, bà nhìn vẻ mặt của Lý Tang Du, ngập ngừng nói: “Cô chủ, cô như vậy là…”

“Chu Hòe Hương, có chuyện này cháu muốn nói với dì. Dù sao sớm muộn gì thì mọi người cũng biết, nhưng dì phải giữ bí mật giúp cháu, đừng nói cho ba mẹ và người thân của cháu.”

Bình luận

Truyện đang đọc