BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 645

“Mộ, cháu ra ngoài đã xin phép mẹ chưa thế?”

Có phải là Tang Du kêu thằng bé đến đây thăm anh? Có phải là nói rõ vấn đề khác…

Lục Huyền Lâm không dám suy nghĩ nhiều, anh mong mỏi chờ đợi câu trả lời của Mộ.

“Mẹ đã đưa Tịch đi kiểm tra, Tịch nói với cháu cho nên cháu mới đến đây xem thử.” Mộ suy nghĩ một lúc liền dùng một câu giải thích hết tất cả mọi chuyện, giọng nói nghiêm túc giống y như là người lớn.

Đối với đáp án này, Lục Huyền Lâm cảm thấy khá mơ hồ, rốt cuộc là Lý Tang Du có biết không?

Nhưng mà bây giờ không phải là lúc để xoắn xiết vấn đề này.

“Tịch bị bệnh hả?”

Nghe thấy hai chữ kiểm tra, lông mày Lục Huyền Lâm nhíu chặt lại, rõ ràng là lúc nãy còn nhảy nhót vui vẻ lắm mà?

“Không có.” Mộ thấy Lục Huyền Lâm lo lắng thì vội vàng lắc đầu: “Chỉ đi kiểm tra một chút mà thôi, chú không cần phải lo lắng đâu.”

“Ừm…”

Lục Huyền Lâm phát hiện hình như là mình phản ứng hơi quá, anh xấu hổ sờ sờ ót.

Mộ lại rất vui vẻ bởi vì cậu bé phát hiện ba của mình rất quan tâm đến bọn nó, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ diệu.

“Tổng giám đốc, tôi đã lấy tài liệu đến cho anh rồi này.”

Nhìn đứa nhỏ trong phòng bệnh, A Minh sửng sốt một hồi.

Tại sao lại có trẻ con, mối quan hệ của tổng giám đốc với trẻ con tốt như thế hả? Còn bạn bè thì chẳng có ai đến đây… nghĩ lại thật là đáng thương…

Nhưng mà đứa nhỏ này nhìn khá quen.

“A Minh.”

Thấy A Minh cứ nhìn chằm chằm vào Mộ, Lục Huyền Lâm không hài lòng gọi một tiếng, nếu như một lát nữa hù dọa đứa nhỏ thì phải làm sao bây giờ?

“Cháu chào chú.” Mộ ngoan ngoãn chào hỏi.

“Chào cháu… cháu không phải là…”

“A Minh, không có chuyện gì thì ra ngoài đi.”

Lục Huyền Lâm hung hăng trợn mắt nhìn A Minh, giọng điệu cũng không còn lạnh lùng như bình thường, có lẽ là bởi vì Mộ.

Nhưng mà ánh mắt kia thật sự rất đáng sợ, A Minh liền ngậm chặt miệng.

Lục Huyền Lâm cảm thấy rất thất vọng về A Minh, ở trước mặt đứa nhỏ mà lại không biết cách nói chuyện.

Mộ cảm thấy bầu không khí khá kỳ lạ, có vẻ như là cậu bé cũng nên rời đi rồi: “Chú ơi, cháu về đây, chú phải nhanh chóng khỏe lên đó.”

“Chuyện này…”

Lục Huyền Lâm vô cùng bất mãn, anh nhìn A Minh, anh cảm thấy nếu như không phải là A Minh thì Mộ cũng sẽ không muốn đi nhanh như thế.

Ánh mắt đó thật sự có thể giết người.

Nhưng mà A Minh cũng cảm thấy rất bất lực, làm sao anh ta biết mình đến không đúng lúc như thế.

Thế là liền nhanh trí đặt món quà mà mình đã đặt từ rất lâu vào lòng bàn tay Lục Huyền Lâm, để bù đắp khuyết điểm của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc