CHƯƠNG 159
Dì Vương lắc đầu, mặc dù là người giúp việc nhưng do lớn tuổi, nên được quản lý một phần chi phí trong nhà.
“Chưa từng hỏi?”
Dì Vương vẫn lắc đầu.
Lý Tang Du từng nói rằng sau khi kết hôn với anh, cô sẽ không bao giờ đụng vào một xu nào của anh, lúc đó anh nghĩ rằng nếu cô không cần tiền của anh thì anh sẽ không đưa.
Thật không ngờ tới Lý Tang Du lại chưa bao giờ hỏi dì Vương lấy tiền.
Khi Lục Huyền Lâm đang suy nghĩ về vấn đề này, dì Vương cũng nghĩ về vấn đề này một cách nghiêm túc.
Đã hai năm trôi qua rồi, ngày nào bà ta cũng phải ở dưới một mái nhà với Lý Tang Du, ngày nào cũng phải gặp cô, trong hai năm qua, Lý Tang Du chưa bao giờ sai bảo bọn họ, cũng không yêu cầu bất cứ thứ gì, ngay cả một bát canh.
Tất cả những thứ cần thiết hàng ngày bọn họ cũng không bao giờ hỏi cô thiếu thứ gì, cô vẫn luôn ở trong phòng của mình, tự mình mua những đồ dùng cần thiết hàng ngày, nhiều nhất cũng chỉ dùng một ít điện nước, mấy thứ này, cô đi sớm về muộn cả ngày cũng chẳng dùng được bao nhiêu.
Thường ngày không ai để ý đến chuyện này, nhưng hôm nay lại bị hỏi đến, tất cả người giúp việc đều suy nghĩ lại, mới nhận ra mợ chủ dường như đang sống một cuộc sống đơn độc trong căn biệt thự lớn này.
Từ lúc cô bước vào biệt thự, mọi người đều chịu ảnh hưởng từ Huyền Lâm, bọn họ chỉ đối xử ngoài mặt với cô. Nghĩ rằng cô rất tồi tệ và đáng ghét. Nhưng bây giờ, bọn họ thấy cô không còn đáng ghét như trước nữa.
Một người không bao giờ đòi tiền, không hách dịch với những người xung quanh, không gây phiền phức cho ai, người như vậy sao có thể ghét được?
Trong sự trầm ngâm của mọi người, Lục Huyền Lâm bước lên lầu, đêm nay lại là một đêm không ngủ đối với anh.
Người phụ nữ chết tiệt, cô không thể tỏ ra yếu đuối hơn được à?
Có cần phải mạnh mẽ như vậy không?
……
Sau rất nhiều cố gắng, Lý Tang Du cuối cùng cũng vào được Mesenger trên điện thoại di động của Thái Vũ Hàng, vừa vào Mesenger, Lý Tang Du đã hắt hơi mấy cái.
Thái Vũ Hàng nhìn cô chằm chằm, chưa kịp mở miệng nói chuyện, anh ta cũng hắt hơi một cái: “Thân thiết đến như vậy mà cô còn muốn mắng tôi sao?”
“Là ý gì?” Lý Tang Du bị hỏi cho bối rối, khuôn mặt hoàn toàn mơ màng.
“Chắc chắn là trong lòng cô đang mắng tôi, là do tôi lây cho cô.”
“Ặc…” Cô thật sự từng nghĩ như vậy, nhưng mà làm sao anh biết cô đang nghĩ gì, anh cũng đâu phải con giun trong bụng cô.
“Tôi không phải con giun trong bụng cô, nhưng tôi vẫn biết cô đang nghĩ gì.”
“…” Lý Tang Du tránh ánh mắt của anh ta, chột dạ nhìn vào màn hình điện thoại.
Thái Vũ Hàng thu tầm mắt lại, vẫn nhìn chằm chằm bát đồ ăn cháy trước mặt: “Đã muộn thế này rồi, chắc chắn là có người đang mắng cô sau lưng.”
Hai người cùng nghĩ tới Lục Huyền Lâm.
Đã muộn thế này mà cô còn chưa về, lúc này người mắng cô sau lưng cũng chỉ có Lục Huyền Lâm.