BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 174


Elise đã đi theo anh nhiều năm như vậy, chức vụ thư ký cũng không phải để đó, đã sớm dày công tôi luyện việc nhìn mặt đoán ý, cho nên bây giờ cô ta lập tức nói: “Tổng giám đốc, tôi sẽ nói với thư ký kia, anh có hẹn bàn bạc công việc với khách hàng, bây giờ không ở công ty được không?”


Lục Huyền Lâm gật gật đầu, xem như ngầm đồng ý.


Elise tự giác đóng cửa xe: “Tổng giám đốc, anh đi thong thả!”


Xe chạy như cung tên ra khỏi tầng hầm.


Elise nhìn đuôi xe thì thầm thở dài một hơi: “Hôm nay tâm trạng của Tổng giám đốc không tốt, may là mình có mắt nhìn mới không đâm đầu vào họng súng.”


Lúc này điện thoại có tin nhắn, cô mở xem, Minh gửi tin nhắn tới: Nói chuyện cẩn thận, tâm trạng của Tổng giám đốc không tốt!


Elise coi thường chuyện không giúp ích được gì này, nếu đợi anh ta nhắc nhở, cô đã sớm “Chết không toàn thây”.





Mưa vẫn rơi xuống như trút nước, giống như ông trời đang khóc, nước mắt rơi như mưa.


Cổng lớn nghĩa trang Tiên Hạc, Lục Huyền Lâm xuống xe, vừa cầm dù vừa đi về phía bia mộ của Lâm Bách Thần.


Trong cơn mưa to có thể nhìn thấy một bóng người màu trắng.


Trong lòng Lục Huyền Lâm căng thẳng.


Cô thật sự ngu ngốc như vậy, vẫn luôn dầm mưa?


Anh đi đến gần cô, có thể nhìn thấy rõ Lý Tang Du ướt đẫm.


Cô giống như khúc gỗ ngồi trước bia mộ không nhúc nhích, ngây người nhìn ảnh chụp, nước mưa vẫn rơi xuống người.


Lục Huyền Lâm đứng bên cạnh cô, có vẻ vô tình nghiêng dù che mưa trên đầu cô.


Cô không hề hay biết.


Mái tóc ướt sũng che khuất nửa khuôn mặt của cô, sắc mặt tái nhợt giống như váy trắng trên người cô. Hai mắt vô thần nhìn chằm chằm vào bia mộ, hai tay nắm chặt lại giống như đang chống lại thứ gì đó.


Bình thường Lục Huyền Lâm dùng việc đánh bại Lý Tang Du làm niềm vui, nhưng hôm nay cô thật sự thê thảm lại làm cho anh không khỏi lo lắng.


“Lý Tang Du!”


Lý Tang Du không nghe thấy, dáng vẻ vẫn ngơ ngác ngồi đó, tròng mắt cũng không hề động đậy.


“Lý Tang Du!” Lần này Lục Huyền Lâm cao giọng nói.


Con ngươi Lý Tang Du khẽ động, cô chớp mắt, từ từ ngẩng đầu nhìn về phía Lục Huyền Lâm.


Ánh mắt của cô trỗng rỗng, cũng rất tuyệt vọng.


Trái tim Lục Huyền Lâm siết chặt, trầm giọng nói: “Đứng lên, về nhà thôi.”


Cô cứ nhìn anh như vậy, vẫn ngây người ra.


“Cô là đồ ngốc sao? Mưa lớn như thế mà không biết tránh đi à?” Lục Huyền Lâm không nhịn được hét lên.


Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô như vậy.


Cho tới bây giờ cô luôn kiêu ngạo, tự tin, kiên cường ở trước mặt anh.


Hôm nay cô giống như búp bê sứ mong manh dễ vỡ, anh muốn ôm cô vào lòng, nhưng lại không dám đụng vào, sợ chỉ vừa chạm vào thì sẽ vỡ nát.

Bình luận

Truyện đang đọc