BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 198


Lý Tang Du đành phải gật đầu: “Thích!”


Nghe vậy, khuôn mặt Minh tràn đầy niềm vui, chứng tỏ ý tưởng của anh ta đã thành công.


“Chiếc điện thoại này là một đôi với chiếc của ông chủ!”


Điện thoại đôi!


Lý Tang Du nghe rõ rồi.


Nhưng điều này có ý nghĩa như thế nào?


Cô và Lục Huyền Lâm vốn không phải là một đôi, cùng lắm cũng chỉ là một đôi vợ chồng có giấy đăng ký kết hôn. Có phải là đồ đôi hay không thì cũng chả có nghĩa lý gì với cô.


Người không có kỳ vọng trong lòng thì chẳng có thứ gì có thể khơi dậy hứng thú.


“Cảm ơn!” Lý Tang Du nhận lấy điện thoại.


“Cô Lý, cô chớ có cảm ơn tôi, tất cả những thứ này đều là kế hoạch của ông chủ cả, tôi chỉ là chân chạy vặt thôi.”


Lý Tang Du không ngốc, ngoài mặt vẫn phải làm cho đến nơi đến chốn, trên mặt cô lập tức xuất hiện nụ cười ngọt ngào, khoác lấy cánh tay Lục Huyền Lâm: “Anh yêu à, anh tốt quá, em rất vui, tất cả mọi thứ ở đây em đều rất thích…” Vừa nói vừa mổ lên mặt anh một cái hệt như gà mổ thóc.


Lục Huyền Lâm cười cứng đờ.


Kế hoạch khoa trương thế này đã khiến anh thật sự muốn bóp chết Minh, màn biểu diễn còn khoa trương hơn của Lý Tang Du khiến anh chẳng biết phải đáp lại thế nào.


Cuối cùng chỉ đành cứng ngắc cười ha ha cho qua.


Nữ quản lý nơi này thông qua Minh biết cô gái họ Lý trước mặt đây cũng không phải là vợ của sếp tổng, có thể dành nhiều tâm tư cho một kẻ thứ ba như vậy chứng tỏ vị trí của kẻ thứ ba này ở trong lòng sếp tổng.


Đối với bọn họ, dù là người hay ma, là chính thất hay gà rừng đều không quan trọng, chỉ cần tới đây tiêu tiền thì chính là thượng đế của bọn họ.


Nữ quản lý cố ý đi tới, thêm mắm thêm muối miêu tả quá trình chiếc điện thoại này vượt bao gian nan sóng gió mới xuất hiện ở đây để nhấn mạnh thêm tình yêu và sự coi trọng của Lục Huyền Lâm dành cho Lý Tang Du.


Lý Tang Du nghe mà cười thầm mãi, Lục Huyền Lâm chịu tốn nhiều tâm tư cho cô như thế sao?


Còn lâu nhé!


Lục Huyền Lâm nghe mà muốn phát điên, biểu diễn xong thì giải tán.


“Cô Lý, mời đi theo chúng tôi, phía sau còn có niềm vui bất ngờ nữa.” Nữ quản lý nói.


Lý Tang Du cố ý liếc nhìn Lục Huyền Lâm, mím môi đi theo.


Lục Huyền Lâm túm Minh lại, thấp giọng nói: “Đầu óc có bệnh đấy à? Làm quái gì mà bày nhiều trò như vậy?”


“Ông chủ à, đây là do chính anh ra lệnh mà.” Minh bày ra vẻ mặt nịnh nọt, anh ta cảm thấy tất cả những gì mình làm đều đâu ra đấy.


Muốn lãng mạn, có lãng mạn!


Muốn chân tình, có chân tình!


Muốn bất ngờ, có bất ngờ!


Thật đúng là muốn gì có nấy, chẳng thiếu thứ gì.


“Cậu muốn tôi đuổi việc cậu đấy à? Với bộ óc heo của cậu mà có thể nghĩ ra lắm trò như vậy?” Lục Huyền Lâm là ai cơ chứ, đầu óc tinh như khỉ, chỉ cần nghĩ một chút đã nhận ra chỗ không thích hợp.

Bình luận

Truyện đang đọc