BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY



Đột nhiên có ánh đèn xa xa xuất hiện trong đêm rồi dần dần đến gần.
Cuối cùng xe dừng bên cạnh suối phun, một người phụ nữ bước xuống xe.
“Tang Du, sao có mỗi em thôi?” Sau khi người phụ nữ xuống xe thì nhìn thấy Lý Tang Du đứng cách đó không xa.
“Chị cả?” Nhìn thấy người chị gái của Lục Huyền Lâm là Lục Dĩ Mai đã lâu không gặp, Lý Tang Du hơi bất ngờ.
Hôm qua cũng không thấy cô ấy ở nhà cũ, cô ấy cũng chính là người tốt tính nhất cả đại gia đình, cũng là người thoải mái nhất.

Cô không thích tranh đấu, mà chỉ thích làm việc mình thích làm.
Vì thế cô hợp tính với mọi người, nhất là cô em dâu Lý Tang Du này.
“Nghe nói em mang thai, hôm nay đúng lúc tiện đường nên đến thăm em.” Lục Dĩ Mai cầm một giỏ quà trong tay rồi đi tới.
Lý Tang Du cười khúc khích, đúng là tin đã đến tai mỗi một người trong đại gia đình nhà họ Lục, ngay cả cô cả nhà họ Lục bình thường chẳng thấy đâu cũng xuất hiện.
Lục Dĩ Mai quan sát Lý Tang Du một lượt từ trên xuống: “Có sức sống đấy, cứ theo đà này chắc chắn sẽ sinh ra một thằng nhóc bụ bẫm.”
“Sao chị biết chắc chắn là thằng nhóc vậy?” Trong lòng Lý Tang Du cũng không nắm chắc.

Ông cụ Lục nói rõ là chắt trai đích tôn chứ không có nói bao gồm cả chắt gái đầu.
Nếu là bé gái thật thì cô phải sinh thêm đứa nữa.
“Ông nội nói chắc chắn đứa con đầu của em chính là con trai.”
Sắc mặt Lý Tang Du đầy ngạc nhiên, ông nội còn chưa thấy cô đã mang thai thì sao mà biết.
“Hôm nay chị đến đây còn có việc khác.

Ngày mai em trai không có thời gian nên cần chị đi bệnh viện kiểm tra với em xem cần bồi bổ gì, cần chú ý gì.

Thế nên tối nay chị ở lại đây, vừa hay nói chuyện với em luôn.” Lục Dĩ Mai nói ra mục đích cuối khi đến đây.
“Cảm ơn chị.”
Có người đi cùng cũng tốt mà.
Hai người luôn hợp nhau, hôm nay cũng phải trò chuyện đến tận khi rất khuya mới tách ra đi ngủ.
Hôm sau, khi Lý Tang Du đang nằm trên giường thì dì Vương mở cửa đi vào.

Bình thường chỉ cần Lục Huyền Lâm không ở đây, dì Vương hay bất cứ người ngoài nào khác trong biệt thự đều không biết tôn trọng là gì.

Vậy nên sẽ chẳng ai gõ cửa phòng ngủ khi Lý Tang Du ngủ một mình.
“Cô cả đang chờ ở phòng khách đợi đấy.” Giọng nói của dì Vương rất to, lại còn rất cứng.
Nhưng Lý Tang Du nằm trên giường chẳng có động tĩnh gì.
Một phút sau, dì Vương lặp lại thêm lần nữa, lần này còn nói to hơn.
Nhưng Lý Tang Du vẫn chẳng có phản ứng gì, cứ như đã ngủ say.
“Mợ à, cô cả đang chờ ở ngoài phòng khách.” Giọng nói của dì Vương lẫn thêm sự tức giận.
Lúc này Lý Tang Du mới trở mình, cô lười nhác nói: “Dì đang nói chuyện với tôi sao?”
“Đúng vậy.” Sắc mặt dì Vương rất khó coi, bà ta nhìn ra Lý Tang Du đang cố ý.
“Ừ, tôi biết rồi.

Chuẩn bị quần áo mà tôi cần mặc hôm nay đi.”
Bình thường cô chẳng hề quan tâm đến thái độ của người giúp việc, nhưng giờ vì con, cô nhất định phải chấn chỉnh lại thái độ mà những người giúp việc nên có khi nói chuyện với một người mợ chủ trong nhà.
Dì Vương ít khi bị Lý Tang Du sai nhưng giận mà chẳng dám nói gì, bà ta chỉ đành bắt đầu chuẩn bị áo quần cho Lý Tang Du .


Bình luận

Truyện đang đọc