CHƯƠNG 682
Mộ nhớ đến Lục Huyền Lâm chăm sóc bọn họ, người này cẩn thận đối tốt với bọn họ, sao có thể không dịu dàng.
“Vậy, anh ơi sao chúng ta không có ba? Là chúng ta không tốt sao?”
Cái này Mộ không trả lời được rồi, cậu bé cũng rất hoang mang, mẹ cũng chưa từng nói cho cậu….
Nhưng mà Mộ không tin Lục Huyền Lâm không thích bọn họ, cho nên bỏ rơi bọn họ, dù sao Lục Huyền Lâm cũng rất tốt với bọn họ, cậu không phải là không cảm nhận được.
Trong đó nhất định là có chuyện gì, chuyện giữa người lớn, cho nên mới không ở cùng ba.
Mộ dùng bàn tay nhỏ ôm lấy Tịch, có thể cho cô bé dũng khí: “Tịch, ba rời khỏi chúng ta nhất định có nguyên nhân, nói không chừng bây giờ ba cũng lo lắng cho chúng ta.”
“Thật vậy sao?”
“Ừm, thật!”
“Hu… Anh ơi, thật xin lỗi, đều là Tịch không tốt…”
Tịch vẫn là rất sợ hãi, ôm chặt lấy Mộ.
Nếu như không phải vì cô bé, buổi ra ngoài chơi của bọn họ cũng không bị phá hỏng, nói không chừng hôm nay bọn họ còn có thể chơi rất vui.
Mặc dù Tịch cũng không biết rốt cuộc mình sai chỗ nào…
“Tịch ngốc, em không có sai!” Mộ cũng không thích Tịch Tích nói như vậy.
Sai là sai, không sai là không sai!
Mộ vỗ đầu Tịch Tịch, hy vọng đuổi ý nghĩ này ra khỏi đầu Tịch.
“Tin rằng mẹ đến đây, cũng sẽ nói như vậy!”
“Nhưng mà cô giáo nói, mẹ đến đây sẽ rất khó xử…em không muốn mẹ đến… hu hu hu..”
Tịch cũng không biết khó xử là gì, nhưng mà giáo viên nghiêm túc nói ra như vậy, nhất định là không phải cái gì tốt…
Tịch không muốn mẹ khó xử.
“Sẽ không, chúng ta phải tin tưởng mẹ…”
Mộ vẫn chưa nói xong, đã có hai người lật đật chạy đến trước mặt bọn họ, tiếng giày cao gót gõ ầm ĩ trên sàn nhà, trực tiếp che mất giọng của cậu bé.
“Đồng Đồng của mẹ, con làm sao thế?”
Cửa phòng bệnh mở ra, một người phụ nữ trong đó kích động vọt vào, đụng vào giáo viên chuẩn bị bước lên giải thích sang một bên.
Người đến là cô và mẹ của Lý Tiểu Đồng.
“Ai u! Đến cùng đây là ai làm đây! Làm Đồng Đồng nhà chúng ta bị thương thành như vậy!”
Cô của Lý Tiểu Đồng khá tỉnh táo hơn, đi giày cao gót, dáng vẻ gây sự đi đến trước mặt giáo viên.
“Cô giáo! Đến cùng xảy ra chuyện gì?”
“Cô của Tiểu Đồng à, đây chỉ là trẻ con chơi đùa mà thôi…” Giáo viên bị ép lên tường, cũng không dám kêu đau, vẫn là một khuôn mặt tươi cười.
“Chơi đùa? Chơi đùa lại thành như vậy sao?” Ánh mắt cô Lý Tiểu Đồng trừng lớn như chuông đồng, một tay chỉ về phía Lý Tiểu Đồng đang bị mẹ ôm vào trong ngực.