BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY



“Mợ chủ, mời lên xe.

” Lái xe chờ ở ngoài nhỏ giọng nói, đồng thời mở cửa sau ra.

Tài xế là tài xế tư của Lục Huyền Lâm, đương nhiên biết thân phận của Lý Tang Du, Lý Tang Du cũng không thấy bất ngờ.

Lý Tang Du mang theo nghi ngờ ngồi vào xe, Lục Huyền Lâm đã ngồi ở trong rồi.

“Anh muốn làm gì?”
“Cô đi theo tôi là được.


Xe chậm rãi chạy xa khỏi công ty.

“Bây giờ là thời gian làm việc, công việc bị chậm trễ cũng đừng trừ tiền lương của tôi.



“Cô chỉ có chút tiền đồ vậy thôi sao?” Đôi mắt Lục Huyền Lâm lộ vẻ khinh thường.

“Tôi đâu thể so được với cậu chủ như anh.


“Ở thành phố A, mọi người đều biết Lý Tang Du của nhà họ Lý là nữ thần kiêu ngạo, bây giờ lại lưu lạc đến mức tính toán chi ly từng đồng tiền lương.


Lý Tang Du phản kích không chút lưu tình: “Chỉ có thể nói như là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.


“Lý Tang Du !” Lục Huyền Lâm gầm nhẹ một tiếng.

Buồn cười, sao sánh anh với bãi phân trâu? Cô không cãi nhau với anh một ngày sẽ chết sao?
Lại quên mất việc này là chính anh khơi mào.

Lý Tang Du cố ý móc lỗ tai: “Không biết tổng giám đốc Lục muốn sai bảo gì?”
“Cô…” Lục Huyền Lâm tức giận trợn mắt nhìn cô, lại không biết nên nói cái gì, cả người đơ ra.


Lý Tang Du ngẩng cao đầu, ngạo nghễ nhìn anh, dáng vẻ anh có thể làm gì được tôi.

Ya! Thắng một ván!
Cô như vậy, để lộ ra vẻ thiếu nữ tinh ranh mà ngày thường luôn che giấu.

Lục Huyền Lâm nhìn một hồi, đôi mắt hiện lên vẻ khác thường.

Không bao lâu, xe vững vàng dừng lại.

“Xuống xe!” Lục Huyền Lâm phá vỡ cục diện bế tắc trong xe.

Lý Tang Du xuống xe, căn nhà mang phong cách kiến trúc thời dân quốc xuất hiện trước mặt cô.

Đây là căn nhà cũ có trăm năm lịch sử của nhà họ Lục!
“Sao không nói trước cho tôi một tiếng, quần áo này của tôi…” Lý Tang Du nói xong cúi xuống nhìn quần áo công sở trên người mình.

Lục Huyền Lâm không giải thích mà đi vào nhà luôn.

Chú Quách quản gia chừng năm mươi tuổi lập tức ra đón, cung kính nói: “Cậu chủ, cậu đến rồi, tất cả mọi người đã đến đông đủ.




Bình luận

Truyện đang đọc