BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 221


Người đàn ông từng rất cao ngạo, không cúi đầu trước ai vậy mà ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt ông nội.


“Đây là việc tốt mà anh làm ra?” Ông nội giơ gậy lên không ai dám ngăn cản, càng đừng nói là Lý Tang Du có thể nói đỡ gì rồi.


“Cháu sai rồi thưa ông. Cháu sẽ chịu trách nhiệm!”


Người đàn ông đang quỳ trên đất là người thường ngày ức hiếp cô sao?


“Chịu trách nhiệm? Anh nếu như có trách nhiệm, anh sẽ không để cho vợ của mình hai lần ba lượt mất con!”


Cây gậy cứ như hận sắt không thành thép đánh lên người Lục Huyền Lâm.


Mỗi một tiếng đều phát ra âm thanh lớn.


Trong lòng Lý Tang Du có chút không nhẫn tâm.


“Đứa bé?”


Lục Huyền Lâm căn bản không biết Lý Tang Du có thai lần nữa, có chút ngơ ra tiếp nhận sự trừng phạt của ông nội.


Đương nhiên, người nói tin tức cháu dâu sảy thai cho ông nội, chỉ có thể là Mộ Nhã Kỳ.


Mặc dù Mộ Nhã Kỳ chỉ là một người nổi tiếng trên mạng, nhưng cô ta biết nếu chỉ cùng Lục Huyền Lâm giải thích. Anh chỉ cần một vài thủ đoạn nhỏ, thì cơ hội nắm bắt cuối cùng sẽ không còn nữa.


Cho nên trước khi nói cho Lục Huyền Lâm biết, cô ta đã gọi điện thoại tới nhà cũ của nhà họ Lục rồi.


Lúc ông cụ Lục biết chuyện này, ông ta đã suýt lên cơn đau tim.


Lúc này mỗi một gậy đánh xuống đứa cháu đích tôn của mình trái tim ông cũng đau đớn theo.


“Ông ơi, đừng đánh nữa, sức khỏe của ông không tốt, đánh thế này sẽ không chịu nổi mất.” Lục Huyền Lâm bị đuổi đánh một vòng thật sự không chịu nổi.


Có lúc nào hắn phải chịu những sự uất ức như vậy, hóa ra khi ở nhà, ông cụ luôn coi mình như báu vật.


Hơn nữa bây giờ Lý Tang Du vẫn đang ở đây, một người chồng bị đánh mắng chửi bới trước mặt vợ thì quả thật có chút mất mặt.


“Ba, đừng đánh nữa. Sức khỏe quan trọng hơn, vài ngày nữa con với ba nó sẽ đến nhà Tang Du để xin lỗi.” Mẹ Lục đứng một bên không đành lòng nói.


Đừng nói là mẹ Lục, là một người mẹ, đánh con trai mình cũng giống như đánh chính mình.


Con trai có làm sai, nhưng hãy để bà gánh vác, không cần thiết để đứa trẻ phải nhận hình phạt tàn nhẫn như vậy.


“Lời xin lỗi của mấy người có ích lợi gì?” Ông cụ Lục quản lý gia tộc lâu như vậy, luôn quan tâm đến phép tắc của gia tộc, nếu một người mắc lỗi, nhất định phải học cách chịu trách nhiệm về mọi việc.


“Để nó tự mình xin lỗi!”


“Cháu không đi! Cháu không làm gì sai cả!”


Lục Huyền Lâm khi vừa nghe nói chính mình phải cúi đầu xin lỗi gia đình Lý Tang Du, theo bản năng liền phản đối.


Anh đường đường là thiếu gia nhà họ Lục, anh không làm được.


“Ở trước mặt Tang Du nói không được! Quỳ xuống trước mặt Du, nói xin lỗi!”

Bình luận

Truyện đang đọc