BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 819

Cô cảm thấy rất kỳ lạ, không phải vì chỗ 10% cổ phần này, mà vì cảm thấy một âm mưu rất lớn đang đợi cô nhảy vào. Còn cụ thể là gì cô vẫn hoàn toàn chưa liên tưởng tới được.

Cô vô thức muốn từ chối.

“Cái này vốn dĩ thuộc về em, em cầm lấy thì cũng có cảm giác an toàn mà?” Tư Bác Văn trầm giọng cười, cảm giác như chuyện này chẳng có gì to tát hết, quyết đoán ký tên mình vào giấy chuyển nhượng rồi đưa cho Lục Nghiên Tịch.

Một lúc sau mà cô vẫn không cử động gì, Tư Bác Văn lại nói hay là cô nghĩ thêm đã rồi hẵng ký tên.

Khi nói câu này, gương mặt của Tư Bác Văn đã hơi nghiêm lại.

Khó khăn lắm mối quan hệ mới bình thường lại được một chút, Lục Nghiên Tịch không muốn mọi chuyện thành ra như vậy: “Em ký.” Sợ Tư Bác Văn không vui, cô lập tức kéo tờ giấy qua rồi ký tên mình lên trên.

Vào giây phút cô ký xong tên mình, cô chính là cổ đông lớn nhất và người đại diện pháp luật của Lục Thị.

Sau khi ký tên xong, cô đi ra ngoài.

Lúc ngồi về chỗ của mình rồi, cô vẫn chưa phản ứng lại được.

Chu Nhã Khiết sáp lại hỏi, cô kể hết mọi chuyện không chút che giấu. Lập tức, ánh mắt của Chu Nhã Khiết trở nên nịnh nọt, áp tới gần người cô: “Đại cổ đông à, hay cậu để tớ làm thư ký của cậu nhé? Không yêu cầu gì cả, chỉ cần lương tăng gấp đôi thôi, cậu thấy thế nào?”

Chu Nhã Khiết chớp mắt lia lịa.

Lục Nghiên Tịch lườm cô ấy: “Chỉ là trên giấy tờ thôi, chứ thực tế vẫn là Tư Bác Văn quản lý.” Cô cũng chưa từng thử việc quản lý cả một công ty, cô sợ mình không làm được tới mức tốt nhất.

Hơn nữa hai người cũng không cần phải phân định rạch ròi.

Chu Nhã Khiết hứ một tiếng: “Đúng là ki bo.” Hoàn toàn là giọng đang nói đùa. Nhưng nhìn Lục Nghiên Tịch, khuôn mặt cô ấy bỗng trở nên nghiêm túc, khẽ giọng nói: “Tớ muốn từ chức.”

Lúc đầu Lục Nghiên Tịch còn chưa nghe rõ, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy được đó không phải là chuyện gì tốt, lập tức quay người sang hỏi: “Cậu vừa nói gì cơ?”

Chu Nhã Khiết do dự một lát rồi đập bàn một cái, nói đầy khí thế: “Tớ muốn nghỉ việc rồi tự mở một công ty nhỏ, từ từ làm lớn dần, kiếm được nhiều tiền hơn, nâng cao vị trí của bản thân…”

Càng nói tới cuối thì giọng nói của cô ấy càng nhỏ, không hề có chút sức mạnh nào.

Rõ ràng là chính cô ấy cũng không tự tin.

Còn Lục Nghiên Tịch lại có thể nắm bắt được luôn ý chính. Chuyện nâng cao vị trí của bản thân, nguyên nhân có lẽ chỉ có một thôi.

Cô nhớ Chu Nhã Khiết từng nói, điều kiện của gia đình Mộ Bảo Vinh rất tốt, cô ấy làm vậy là vì muốn xứng với Mộ Bảo Vinh sao?

“Vì bác sĩ Mộ à?”

Chu Nhã Khiết khẽ gật đầu, nhưng rồi lại gục thấp đầu xuống, chán nản bò ra trên bàn: “Tớ biết là hơi ảo tưởng, nhưng tớ không muốn tới bệnh viện nữa. Mặc dù có thể được thường xuyên nhìn thấy bác sĩ Mộ, nhưng lại không hề có tương lai.”

Cô cũng đã nghĩ tới rất nhiều cách, cuối cùng vẫn cảm thấy mình tự mở công ty thì vẫn thực tế hơn.

“Dù sao tớ cũng làm thư ký rất nhiều năm rồi, cũng hiểu biết được không ít, cho dù là có được hay không thì tớ cứ phải thử trước đã, nếu như không được thì tớ lại đi làm y tá.” Nghe cô ấy nói vậy là biết cô ấy đã quyết định theo đuổi Mộ Bảo Vinh tới cùng rồi.

Mới được bao lâu đâu mà đã quyết tâm như vậy rồi. Lục Nghiên Tịch định khuyên cô vài câu, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc đó của Chu Nhã Khiết, cô quyết định im lặng: “Được, tớ ủng hộ cậu, nếu cậu thiếu tiền thì tớ sẽ cho cậu một chút, coi như góp cổ phần.”

Bình luận

Truyện đang đọc