Sắc mặt Hà Thất Thất thay đổi, trong mắt bắn ra tia hung ác: “Tốt nhất cô hãy cầu nguyện cho nó được ra đời bình an, đừng đến lúc đó lại xôi hỏng bỏng không.
”
“Yên tâm, con tôi chắc chắn sẽ sống tốt hơn cô.
” Lý Tang Du hờ hững đáp trả.
“Hừ.
” Hà Thất Thất mất hứng, giận dữ quay đầu bỏ đi.
Liếc nhìn bóng lưng rời đi của Hà Thất Thất Vu Thiến lo lắng nhìn Lý Tang Du , người đang tỏ ra không có việc gì: “Nhà họ Lục không yên, cậu phải cẩn thận chút.
”
Lý Tang Du gật đầu.
“Tớ mua một ít thuốc dưỡng thai cho cậu đây.
” Vu Thiến lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra.
“Không cần, bây giờ thai nhi rất bình thường, không cần uống những thứ này.
”
Chỉ đống thuốc bổ trong phòng khách thôi đã khiến cô chán ngấy suốt thời gian này rồi.
“Đây là thuốc từ mang từ nước ngoài về đấy, có thể củng cố sức khỏe và tăng sức đề kháng, tốt cho cả mẹ và bé.
”
“Được rồi, tớ cảm ơn.
”
…
“Mợ chủ đâu?”
“Mợ chủ ra ngoài cả ngày rồi chưa thấy về.
” Dì Vương đáp.
Cả ngày?
Lục Huyền Lâm đi làm về vừa tháo cà vạt vừa không vui hỏi: “Cô ấy ở bên ngoài cả ngoài làm gì?”
“Nghe nói là có một người bạn tên Vu Thiến vừa mới về nước.
” Dì Vương thành thật trả lời.
Vu Thiến?
Kết hôn với cô hai năm, anh chưa nghe cô nói có bạn bao giờ.
Nhưng dù cô có bạn thì trước nay anh luôn thờ ơ với cô làm sao biết được?
“Gọi điện bảo cô ấy về đi, điên cũng phải có mức độ, đừng quên bây giờ cô ấy đang mang thai.
”
“Vâng thưa cậu chủ.
” Mợ chủ bị mắng, trong mắt dì Vương lóe lên tia đắc ý.
Vài tiếng sau…
“Mợ chủ về rồi.
”
Lý Tang Du vừa vào nhà đã thấy dì Vương nhiệt tình khác thường chào hỏi mình.
Cô không khỏi nhìn dì Vương nhiều hơn, bình thường cô về bà ta chẳng thèm để ý, giúp việc đúng là giống chủ, tính tình cũng khó hiểu như nhau.
Đồng thời cô đã đánh hơi thấy có mùi nguy hiểm.
Quả nhiên, vừa bước vào cô đã thấy Lục Huyền Lâm xanh mặt ngồi trên sofa.
Anh tan làm sớm vậy?
“Điên đủ rồi?” Lục Huyền Lâm hé mở đôi môi mỏng, lạnh lùng hỏi.
Anh định cãi nhau với cô à?
Cô không rảnh.
Lý Tang Du phớt lờ anh, đi thẳng lên lầu.
“Đứng lại!”
Cô dừng bước.