BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 720

Là con của Lục Huyền Lâm và Lý Tang Du sao?

Đây là vấn đề không cần nghĩ nữa, lúc này Lục Huyền Lâm không phải ở đây rồi sao?

Lẽ nào lâu nay, Lục Huyền Lâm luôn giấu Lý Tang Du và con của anh đi, sau đó âm thầm ở bên?

Không thể nào… vậy tại sao 6 năm nay Lục Huyền Lâm lại đau khổ như thế, những đau khổ đó là cô ta tận mắt nhìn thấy!

“Là tôi, còn có vấn đề gì không?”

Thấy Vu Thiến không ngừng ngó đông nhìn tây, lần này dáng vẻ bốn người ở cùng nhau bị người khác nhìn thấy rồi, e rằng, cần phải giải thích rất nhiều.

“Lâu…” Vu Thiến nhất thời không biết nói gì, trong lòng có rất nhiều câu hỏi, nhưng không biết mở miệng từ đâu: “Lâu nay, cô vẫn khỏe chứ?”

Quan tâm sao? Điều này khá khiến người ta bất ngờ, cũng không biết thật hay giả.

“Tôi khỏe, chỉ không biết cô cảm thấy như nào thôi.” Hiểu rõ bản thân Lý Tang Du vẫn biết.

Trước đây là bạn ngoài mặt, bây giờ ngay cả kẻ thù cũng không phải.

Vu Thiến nuốt hết mọi nghi vấn vào trong bụng, lại không biết nên trả lời câu hỏi này như nào.

Cô ta ghét Lý Tang Du, ghét cô vừa sinh ra thì ngậm thìa vàng, thay vì nói ghét không bằng nói đố kỵ.

Hai người càng thân thiết, cô ta càng đố kỵ, có lúc mong Lý Tang Du chết như vậy thì tốt rồi.

Có một ngày, Trịnh Uyển Khanh nói với cô ta, Lý Tang Du chết rồi, trái tim của cô ta vậy mà đã đau.

Cô ta không dám nói mình đau lòng hơn Lục Huyền Lâm, nhưng không hề kém Lục Huyền Lâm.

Lúc đó cô ta mới biết, dù trong lòng cô ta tồn tại nhiều sự đố kỵ đối với Lý Tang Du, nhưng cô ta vẫn coi cô là bạn, chỉ là cô ta luôn phớt lờ sự tồn tại của tình bạn đó!

Bây giờ cũng đã không phải là bạn bè chuyện gì cũng có thể nói rồi, những lời này, chỉ có thể một mình Vu Thiến biết.

Cô ta rất hối hận chuyện trước kia, hoài niệm lúc còn thân nhau.

“Khá tốt.”

Nhìn thấy cô còn sống, tôi khá vui mừng.

“Vậy thì tốt.” Lý Tang Du nhìn sang cảnh đông đúc ngoài cửa sổ: “Còn cho rằng sẽ khiến cô thất vọng nữa chứ.”

“Ừm… cô luôn ở thành phố A sao?”

Vẫn biết nói đùa.

“Không.”

“Cũng đúng, lớn như vậy, sao lại không gặp được, vậy cô trở về được bao lâu rồi? Là vì anh ấy sao?”

Anh ấy này đương nhiên là nơi mắt Vu Thiến luôn nhìn sang.

“Tại sao cứ hỏi tôi vậy? Hay là nói cô bây giờ rất thích Lục Huyền Lâm?” Nhớ trước kia là có nguyên nhân này.

“Không có, cô biết 6 năm nay anh ấy sống như nào không? Sau khi mất đi cô, tôi mới phát hiện, giữa tôi và anh ấy cách nhau hàng tỷ mét, trước kia theo đuổi, là không có ý thức được khoảng cách nào không thể vượt qua, bây giờ biết rồi, sao còn si tâm vọng tưởng chứ?” Vu Thiến uống ngụm coca, cười khổ: “Dù sao cô mới là duy nhất trong tim anh ấy.”

Duy nhất sao?

Nếu thật sự là duy nhất thì sẽ không có loại kết quả như này rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc