BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 505

Anh vẫn luôn âm thầm trách móc tại sao Lý Tang Du lại không nhìn thẳng vào anh? Tại sao từ trước đến nay cô lại không yêu cầu, đòi hỏi anh giống như những người phụ nữ khác? Tại sao cô lại không xem anh như là chỗ dựa của mình?

Bây giờ anh đã biết rồi.

Bởi vì anh không xứng.

Anh đã từng làm cái gì cho cô?

Một người chồng mà ngay cả ảnh chụp của vợ mình cũng không có, ai mà dựa dẫm, ai mà dám dựa dẫm?

Anh đã cho cô cái gì?

Hạnh phúc?

Hai chữ này, ngay cả chính anh cũng phải khịt mũi xem thường.

Thứ mà anh mang đến cho cô chỉ có đau đớn, tra tấn và sự lạnh nhạt.

“Chú ơi, tại sao chú lại khóc?”

Lục Huyền Lâm vội vàng lau nước mắt: “Bụi bay vào mắt.”

Mặc dù Lý Mộ chỉ mới có năm tuổi, nhưng mà cậu bé chỉ cần nhìn cũng biết ở đây không có gió, chỉ có mưa, lấy đâu ra bụi cơ chứ?

Lý Mộ còn nhỏ, nhưng trí thông minh trưởng thành sớm đã không vạch trần anh.

Lục Huyền Lâm nhẹ nhàng đặt bó hoa hồng màu xanh trước mộ: “Tang Du, đây là hoa hồng xanh mà em thích nhất. Lúc còn sống, anh không tặng cho em, bây giờ…” Giọng nói của anh vô cùng nghẹn ngào, một câu tròn chữ cũng không thể nói nên lời.

Anh thường xuyên đến đây ngắm cô, mỗi lần đến đây đều sẽ mang theo một bó hoa hồng xanh.

Cái này là do lần trước kêu A Minh trang trí một biệt thự nghỉ dưỡng, anh mới biết là Lý Tang Du thích hoa hồng xanh.

“Người này cũng là người thân của chú ạ?”

“Đúng vậy.” Lục Huyền Lâm gật đầu vẫn nhìn tấm ảnh kia: “Là vợ của chú.”

“Chú yêu dì ấy lắm ư?”

“… rất yêu.” Một giọt nước mắt lại lăn dài trên má, Lục Huyền Lâm anh nghẹn ngào một lúc: “Chỉ là yêu quá trễ…”

“Chú ơi, chú đừng có buồn.” Chung quy vẫn là ba con, Lý Mộ mềm lòng muốn đưa tay lau nước mắt cho anh, cậu bé không ghét người đàn ông này, thậm chí còn muốn gần gũi với anh, chẳng qua là cậu bé không dám.

Lục Huyền Lâm chớp chớp mắt, khóc ở trước mặt trẻ con làm cho anh cảm thấy rất mất mặt.

“Mộ, chú có thể gọi cháu như thế này được không?”

Lý Mộ ngoan ngoãn gật đầu.

Lục Huyền Lâm lại ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt cậu bé: “Mắt của cháu rất giống với cô ấy.”

Lý Mộ không dám nói mình với người trên tấm ảnh là mẹ con, chỉ có thể im lặng không lên tiếng.

“Chú… có thể ôm cháu một cái được không?” Lục Huyền Lâm vẫn có một loại xúc động muốn ôm đứa bé này, chỉ là trước khi chưa nhận được sự đồng ý của người ta thì anh không dám ôm.

Lý Mộ mỉm cười, bỏ cây dù nhỏ ở trong tay xuống, duỗi hai tay ra ôm lấy cổ Lục Huyền Lâm.

Thân thể nhỏ bé nhào vào lòng, Lục Huyền Lâm lập tức buông dù xuống, trân trọng ôm chặt cậu bé.

Đều nói cốt nhục tình thâm, cho dù Lục Huyền Lâm không biết thân thế của Lý Mộ, nhưng mà lúc này anh có thể cảm nhận được giống như là mình đang ôm con của mình, khó mà chia lìa.

Bình luận

Truyện đang đọc