BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY



Không đợi Lục Huyền Lâm phản ứng, Lý Tang Du dựa lưng vào giường, tự rót ly nước cho mình, không nhanh không chậm mà uống một ngụm, sau đó mới mở miệng.
“Đúng vậy, tinh thần của tôi hiện giờ không tốt lắm, cho nên lát nữa nếu tôi làm ra chuyện không hay gì đó thì cũng đừng có trách tôi.”
Vu Thiến nghiến răng nghiến lợi, má phải vẫn còn thấy đau, cô ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn chọn nhẫn nhịn.
“Tổng giám đốc Lục, anh đừng tức giận, ít nhất điều đó cũng chứng tỏ cơ thể Lý Tang Du khá khỏe rồi, đúng không nào?”
Sao có thể không khỏe chứ? Năm dấu tay đỏ tươi rõ mồn một trên mặt, Lý Tang Du rõ ràng đã dùng hết sức bình sinh.
Lục Huyền Lâm hoàn toàn không thể hiểu nổi người phụ nữ này, không khác gì người điên vậy.

Lúc trước thì làm chuyện khiến người ta mở mang tầm mắt, bây giờ thì lại đánh bạn thân mình tàn nhẫn.
Lục Huyền Lâm đẩy tay Vu Thiến ra, mặt hầm hầm rời khỏi phòng bệnh.


Mặc dù không biết Vu Thiến có làm chuyện có lỗi với Lý Tang Du hay không, nhưng Vu Thiến vẫn luôn bị Lý Tang Du kêu là phản bội cô, nên đối với người bạn thân này của Lý Tang Du , anh cũng không có ấn tượng tốt.
Vu Thiến quay đầu hung hăng trừng mắt với Lý Tang Du , sau đó cũng rời đi.
Lý Tang Du nhìn hai người một trước một sau rời khỏi phòng bệnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng xem như yên tĩnh, rảnh rỗi không có gì làm, một kẻ muốn ăn đòn, một tên muốn nghe mắng.
Nhưng Lý Tang Du cũng không chịu nổi việc ở bệnh viện nữa, một mình làm thủ tục xuất viện, thuê xe về biệt thự.

Còn chưa bước vào, ánh mắt của người làm đã như cao su mà lén lút dán chặt vào người Lý Tang Du .
Cũng không có ai bước lên chào người mợ cả trên danh nghĩa này, Lý Tang Du cũng không quan tâm, cô ngoan ngoãn về phòng mình, vừa hay đúng lúc Lục Huyền Lâm đi làm, cô cũng tự do một chút.
Đồ đạc của cô cũng không nhiều lắm, lấy va li của mình ra, cầm chỗ đồ đạc ít đến đáng thương của mình, thô bạo quăng vào.
Lúc đi ra, cũng chỉ có hai va li đơn giản như vậy, trong va li tất cả đều là đồ Lý Tang Du mang theo lúc dọn đến.
Đến đến đi đi, cuối cùng cũng không giữ lại gì, Lý Tang Du than thở một hồi rồi lên mạng đặt xe, lại nhờ tài xế giúp đỡ khiêng hành lý ra ngoài.

Nhưng vừa đi tới cửa lớn của biệt thự, chỉ thấy hai cái va li của mình trơ trọi đứng đó, tài xế và xe không biết đã đi đâu mất.
Lý Tang Du lấy điện thoại ra, đang tính gọi, ai ngờ Lục Huyền Lâm đúng sau lưng giật lấy điện thoại của cô.
“Cô cũng đâu phải con nít nữa, còn muốn chơi cái trò bỏ nhà ra đi à?”
Giọng điệu Lục Huyền Lâm lạnh như băng, khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Anh vừa về tới nhà đã thấy một chiếc xe xa lạ đậu ngay trước cửa, không biết đang vác hành lý của ai từ trong nhà ra.
Anh đi tới đưa gấp đôi tiền xe, moi được tin tức đầu đuôi câu chuyện.

Trừ người phụ nữ điên kia ra thì còn ai nữa.
Lý Tang Du không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ, cô xoay người đối diện với Lục Huyền Lâm, khí thế vẫn không suy giảm.
“Tài xế của tôi đâu? Anh đuổi đi rồi đúng không?”
“Đừng lảng sang chuyện khác, cô làm rơi não à, học ở đâu cái thói bỏ nhà ra đi đấy, hửm?”


Bình luận

Truyện đang đọc