CHƯƠNG 731
A Minh rất là hối hận: “Elise, cô nói xem tôi lúc đó sao không lắp camera có thể nhìn thấy cô Lý chứ?”
“Anh đừng làu bàu nữa, công việc của anh không phải đều đưa tôi làm hay sao, cho anh chạy vặt, còn càm ràm!” Elise mỉm cười.
Ai kêu tổng giám đốc nhà anh, sáng tỏ muộn như vậy?
“Haizz, tôi tình nguyện làm việc, cũng không muốn chạy qua chạy lại…”
“Vậy cậu không muốn tăng lương sao?” Lục Huyền Lâm lúc này vừa hay đi ra, nghe thấy rồi: “Nếu như muốn thì tiếp tục đi xuống, bây giờ cũng nên ăn cơm rồi, cậu đi xem thử cô ấy… ăn có ngon hay không.”
Anh không thể đi cùng với cô.
Nhìn thấy sắc mặt của Lục Huyền Lâm thay đổi, A Minh lập tức chuồn.
“Elise, tổng giám đốc giao cho cô rồi!”
…
Mẹ Lục muốn đích thân đi gặp Lý Tang Du.
Cho dù cô có bản lĩnh lớn hơn nữa khiến Lục Huyền Lâm mê như điếu đổ, cũng không thể làm được gì bà ta!
Sau khi có suy nghĩ này, mẹ Lục luôn nhìn phòng sách, khi ông cụ Lục ra ngoài, bèn ghi địa chỉ lại, tra xung quanh, phát hiện nơi đó vậy mà có một trường mẫu giáo do Lục Thị góp vốn, còn là dạo này mới góp vốn.
Bà ta không nhớ Lục Thị có quan tâm với ngành giáo dục, dựa vào trực giác thì đoán được một ít.
Lý Tang Du ơi Lý Tang Du! Cô thật sự có bản lĩnh lớn đấy!
Vì không để Lục Huyền Lâm biết, mẹ Lục không có tìm người trong công ty hỏi, tự đi một mình.
Nhưng không nghĩ công tác bảo vệ của trường mẫu giáo này lại tốt đến vậy, đặc biệt là khi bà ta đề xuất muốn nhìn xem đứa trẻ mới chuyển tới dạo gần đây, vậy mà bị đuổi khéo ra ngoài.
Điều này khiến mẹ Lục rất là tức giận.
Bà ta dù sao cũng là mẹ của tổng giám đốc của Lục Thị, vậy mà bị đuổi ra ngoài như vậy!
Nhưng mặc kệ bà ta nói thế nào, những người đó là không cho bà ta vào.
“Thưa bà, vì sự an toàn của các em nhỏ, chúng tôi không thể để người lạ vào, nhưng bà có thể gọi điện để người khác chứng minh thân phận của bà.”
Bảo vệ mặt mày ôn hòa nói, mẹ Lục nghe thì rất khó chịu trong lòng.
Bảo vệ của trường mẫu giáo đều nghiêm ngặt vậy sao? Bà ta muốn nhìn xem hai đứa trẻ đó rốt cuộc trông như nào!
Cũng không biết Lục Huyền Lâm có biết sự tồn tại của hai đứa trẻ này không!
Điều duy nhất bà ta có thể làm bây giờ chính là đợi Lý Tang Du đích thân đến đón con.
Mẹ Lục cảm thấy mình thật sự là thất sách, chỉ đành đợi ở quán cà phê cách đó không xa.
Ngày đầu tiên cứ vậy mà trôi qua, ngoài việc cứ cảm thấy mình bị người khác nhìn trộm ra, những các khác Lý Tang Du đều cảm thấy khá tốt.
Còn vấn đề nhìn trộm này, Lý Tang Du cảm thấy có thể là người trong công ty trước kia từng ái mộ cô, tới quan sát cô.
Tuy suy nghĩ này có hơi tự luyến, nhưng ngoài điều này ra hình như không có cách nói khác.
6 năm trôi qua rồi, chắc chỉ là hoài niệm, không có ý gì khác, cô cũng không để tâm.
Bây giờ nên đi đón tụi nhỏ, trường mẫu giáo mà Lục Huyền Lâm tìm cho tụi nhỏ sẽ tổ chức cho phụ huynh đón các bé vào 3 giờ, rất thuận tiện cho nhân viên văn phòng như Lý Tang Du.