BÀ LỤC LẠI CHO TÔI LEO CÂY

CHƯƠNG 766

Lục Nghiên Tịch bất giác cứng khựng người lại, quay đầu nhìn bác sĩ đang chạy tới, chớp mắt mấy lần điên cuồng ra hiệu cho bác sĩ không được nói.

Bác sĩ cũng hiểu, cũng lờ mờ đoán ra được nguyên nhân Lục Nghiên Tịch không muốn nằm viện là vì không muốn người khác biết bệnh của mình.

“Chân của cô hiện tại không nên cử động, tốt nhất nên nghỉ ngơi chờ hết sưng rồi hẵng đi.” Bác sĩ nghiêm túc nói.

Hoắc Vũ Khải nhanh chóng dìu Lục Nghiên Tịch vào trong, trên mặt có chút tự trách: “Đều tại anh quên khuấy mất. Anh đi làm thủ tục nhập viện cho em. Mình ở một đêm rồi về. Phòng ngừa lỡ có chuyện gì.”

Nói xong, không chờ Lục Nghiên Tịch từ chối anh ta đã đi mất. Sau khi quay lại thì sắp xếp ổn thỏa cho Lục Nghiên Tịch, còn muốn đi mua cơm tối.

Có khoảng trống này, Lục Nghiên Tịch bắt đầu đi khám bệnh, vẫn ra kết quả kia, bác sĩ vẫn đề nghị cô mau chóng nhập viện.

Lục Nghiên Tịch từ chối.

Cuộc họp bên kia đã kết thúc, Tư Bác Văn mặt mũi sa sầm đi ra ngoài, không đợi được tài liệu, anh dựa cả vào trí nhớ trình bày phương án, tuy kết quả cuối cùng không khác gì nhưng lại khiến cho anh bừng bừng lửa giận.

Chu Nhã Khiết đứng từ xa nhìn thấy, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, thấy Tư Bác Văn tới gần, cô ấy lập tức bước lên đón, “Sếp Tư, tài liệu đó tôi nhờ Lục Nghiên Tịch đi lấy, vì tài liệu trong nhà tôi mà cô ấy lại ở gần đó nên tôi mới nhờ cô ấy đem tới, không ngờ cô ấy lại không mang nó tới đây.”

Nói tới nói lui vẫn dính tới Lục Nghiên Tịch.

Tư Bác Văn thản nhiên liếc Chu Nhã Khiết, cẩn thận phân tích lời nói của cô ấy: “Bây giờ Lục Nghiên Tịch đang ở đâu?” Theo như lời của Chu Nhã Khiết, Lục Nghiên Tịch rõ ràng đã xin nghỉ phép, sao lại ở gần chung cư Tây Thành?

“Không biết nữa ạ, bây giờ cô ấy còn chưa về công ty, tôi gọi điện thoại cũng không ai bắt máy.” Chu Nhã Khiết đổ hết lên người Lục Nghiên Tịch, còn vội vã thêm dầu vào lửa.

Tư Bác Văn không trả lời, lập tức vào văn phòng gọi điện thoại: “Tra hành tung của Lục Nghiên Tịch hôm nay cho tôi!”

Dứt lời, anh cúp điện thoại, thấy trên máy tính có một email nặc danh, anh mở ra.

Trên màn hình hiện lên một album ảnh, anh vốn định đóng lại rồi, nhưng không hiểu sao bóng người trong ảnh lại quen mắt như thế.

Anh phóng to ảnh ra.

Hết tấm này đến tấm khác, gương mặt chụp ở góc nghiêng là Hoắc Vũ Khải và Lục Nghiên Tịch mà anh rất quen thuộc, sau khi phóng to hết cỡ, tay anh không cử động nữa.

Chỉ thấy trên ảnh là cảnh Hoắc Vũ Khải ôm Lục Nghiên Tịch xuống xe.

Góc độ chụp ảnh vô tình khiến người ta cảm thấy đầu của hai người sắp dính vào nhau, góc độ hôn môi như có như không, liếc mắt là có thể nhìn ra sơ hở, nhưng bàn tay đó đúng là đang ôm eo Lục Nghiên Tịch.

Chuông điện thoại reo lên, đầu dây bên kia nghiêm túc nói: “Tìm được rồi, bây giờ đang ở bệnh viện thành phố, phòng 409.”

Xoảng!

Chiếc cốc nát tan, nước nóng còn đang bốc khói, Tư Bác Văn đẩy cửa đi ra, mặt mũi đen thui bước vào thang máy.

Chu Nhã Khiết ở ngoài phòng giật thót, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được, đều tại Lục Nghiên Tịch, không liên quan gì tới cô ấy hết.

Bình luận

Truyện đang đọc